Rút kinh nghiệm từ ngày thi thứ nhất, ngày thi thứ hai Trâm đã chủ động đi sớm hơn. Con bé mở cửa dắt xe ra ngoài, cắm chìa khoá và nổ máy, khổ nỗi xe hôm nay bị sao mà nổ mãi không lên. Ban đầu Trâm tưởng là thỉnh thoảng xe mình bị trục trặc nhẹ như vậy thôi, nhưng loay hoay một lúc mà không khởi động được thật thì nó mới bắt đầu lo lắng.
Xe này Trâm đi như phá. Hồi trước nó chỉ đi xe 50 phân khối thôi nhưng vì cường độ di chuyển quá ác liệt nên hỏng mẹ xe, đâm ra lên lớp 12 ông bà mới mua luôn cho nó chiếc xe máy, căn bản vì dù sao năm sau cũng lên đại học rồi. Thế mà con mẹ này vẫn đi như phá.
Trâm hơi bực mình. Sao lại hỏng xe đúng lúc ông bà nó đi làm nên chẳng có ai để nhờ được, nhà có mỗi bác giúp việc thôi. Đáng ra ngày thường là Trâm quyết định nghỉ học cho rảnh nợ rồi, chỉ là do hôm nay có lịch thi. Bế tắc vậy nên nó nghĩ ra cách cầu viện trợ từ bên ngoài, thế nhưng họa vô đơn chí, những người mà nó có khả năng nhờ vả đều không nhờ được. Vũ Thanh Trúc đã đến trường, còn Dương Phương Mai thì chắc đang lái xe nên không nghe máy.
Có một người nhà ở gần đây đó là Nguyễn Tùng Anh. Nhưng nghĩ lại, hôm qua cậu ta nhắn tin cho Trâm mà Trâm chảnh chó bơ không thèm trả lời, giờ mà mở miệng nhờ nó giúp cũng nhục, hơn nữa nó vẫn khiến Trâm ngứa mắt từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-quat-da-xay/3595641/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.