Hai mươi sáu tháng chạp, lệnh phá dỡ nhà cũ của Lục Ích Gia được gửi tới, mặc dù Hàn Dật đã sớm nghe được tin tức, mà Lục Ích Gia cũng đã dọn dẹp gần như xong xuôi, ấy nhưng mẹ Hàn vẫn không thôi oán giận: “Gấp gáp quá thể, sắp sửa ăn tết rồi, không để cho ai sống yên ổn cả.”
Ba Hàn gấp lại tờ báo, tiếp lời: “Khoảng thời gian này tiểu Lục có thể cùng bà dạo phố mua sắm, thế nhưng qua năm thằng bé còn phải đi làm.”
“Ông có ý gì?” Mẹ Hàn hỏi.
Ba Hàn nói: “Bà nhìn coi trông bà chỗ nào khó chịu vì lệnh phá dỡ hả, chẳng lẽ không phải vì hai ngày nay thằng bé không có nhà sao?”
Mẹ Hàn dỗi: “Không thèm nói chuyện với ông nữa.”
Mà chẳng được bao lâu, bà lại nói: “Ngày mai tôi cùng thằng bé qua đó, một lần cuối cùng, sợ thằng bé không dễ chịu.”
Ba Hàn nói: “Có Hàn Dật rồi, bà đừng đi theo gây phiền thêm.”
Bà không vui chút nào, đang định nói mình làm gì mà gây phiền, Hàn Dật cùng Lục Ích Gia đã trở lại.
Lục Ích Gia đeo một chiếc khẩu trang màu đen, lỗ tai bị đông cứng đến đỏ bừng, vừa vào cửa liền hô: “Con chào ba mẹ.”
Hàn Dật đi ở phía sau, xách hai túi giấy, là mấy hộp dâu tây cùng một quả dưa hấu, đặt cả túi lẫn chìa khóa lên tủ giày, lấy dép đi trong nhà cho mình cùng Lục Ích Gia, mẹ Hàn thấy vậy liền chạy tới: “Chuẩn bị xong rồi?”
Lục Ích Gia nói: “Xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-ngu-tan-phien/2521663/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.