Đốc lại đang đứng trước cổng nhà họ Trịnh, nhưng lúc này đã là một tuần sau cái chết thương tâm của người vợ lẽ. Người làm vẫn ra vào tấp nập, song tuyệt nhiên không ai dám bén mảng tới căn nhà kho nơi chôn xác Linh. Phần vì đó là lệnh của bà cả, phần vì họ sợ khi một lần có người đi ngang qua thì nghe thấy tiếng phụ nữ khóc dấm dứt từ bên trong vọng ra; nhất là ban đêm vào thời điểm mười hai giờ trở đi, còn nghe được cả tiếng trẻ con nữa.
Mọi người bắt đầu truyền tai nhau câu chuyện về linh hồn đáng thương của người vợ lẽ và đứa con chỉ còn mười tám ngày nữa là chào đời của cô. Câu chuyện sau đó tới tai bà cả; bà ta không tin, còn dọa dẫm bọn người ở nếu đứa nào dám mách lẻo với ông chủ sẽ phải chịu chung số kiếp như người vợ lẽ trước đây. Bởi vậy, mặc dù sợ hãi nhưng họ vẫn không dám hé răng nửa lời; đối với họ, bà cả đang sống còn đáng sợ gấp trăm ngàn lần một bà hai đã thành ma.
Đốc đi xuyên qua từng người mà như không, tìm tới nhà kho nơi Linh chết. Tình cảnh thảm thương của Linh chợt hiện về khiến lòng cậu quặn thắt, không những thế, cậu còn hận bản thân không thể làm gì khi chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn Linh bị đày đọa, sau đó bị giết chết một cách dã man như vậy.
Đốc thấy rõ mồn một cơ thể Linh nằm cong queo dưới lớp bê tông lạnh lẽo. Bụng của cô bị đè bẹp, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-ma-tan-luc/3254438/quyen-7-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.