Đêm đã khuya, suốt một ngày trời rồi, Hiao vẫn nằm co ro trong mảnh chăn cũ kỹ, rên rỉ những lời vô nghĩa. Đầu Hiao đau như bị ai dùng tảng đá to đập vào. Trước mắt Hiao vẫn như nhìn thấy Nay mềm mại, xinh đẹp như bông hoa rừng ngả vào tay Hiao. Nay chết rồi, Nay đã chết thật rồi!
Hiao không ngừng rên rỉ câu ấy, như không muốn tin vào sự thật. Đôi môi Hiao dần tím tái, giống như môi Nay. Hiao không muốn sống nữa. Hiao muốn được chết cùng Nay. Tại sao đêm qua Hiao không nói với Nay dự định của mình? Hiao cứ gọi tên Nay mãi, nhưng chẳng có tiếng Nay đáp lời.
Đêm tối đen như mực, Hiao liêu xiêu rời khỏi nhà, đôi mắt Hiao đờ đẫn, môi tím tái như môi người chết. Hiao đi hồi lâu, đột nhiên sững lại. Hiao đang đứng ngay trước cửa nhà Nay. Rất nhiều người đang ngồi trong nhà Nay, lầm rầm trò chuyện. Hiao bước lên cầu thang, tiếng gỗ cũ kỹ vang lên kẽo kẹt.
Âm thanh không lớn nhưng tất cả mọi người đều ngẩng đầu, nhìn về phía Hiao, nhưng Hiao chỉ nhìn chằm chằm thằng Thắng -kẻ suýt nữa là chồng Nay -đang ngồi chễm chệ cùng mấy người già trong làng. Chính vì nó mà Hiao và Nay không được nên vợ nên chồng, vì nó mà Nay mới tự tử như thế. Hiao điên cuồng như con thú rừng, bàn tay cứng như mũi tên, hòn đá siết chặt lại, bắp tay nổi cả gân xanh. Con mắt Hiao đỏ ngầu như mắt thú rừng.
Gầm lên một tiếng rung chuyển cả nhà sàn, Hiao lao thẳng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-ma-tan-luc/3254371/quyen-4-chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.