Rời nhà thầy Đông ra sân bay được một lúc, Vân Vân lại lên cơn sốt bất thình lình. Cũng vì đã quen với thể trạng bất thường của con, bà Thu Hiền luôn để sẵn trong túi vài lọ thuốc cần thiết và miếng dán hạ sốt. Bà cho con gái uống thuốc, dán miếng dán hạ sốt mát lạnh lên trán rồi dỗ dành Vân Vân ngủ trên chuyến bay về Đà Lạt. Vì họ bay đêm, ước chừng tầm một, hai giờ sáng mới về đến khu biệt thự, nên bà Thu Hiền và con gái cần tận dụng thời gian ngủ nhiều nhất có thể.
Đặt chân tới vùng đất mát mẻ quanh năm suốt tháng, Vân Vân chợt thấy người thư thái lạ, dễ chịu hơn rất nhiều so với mấy năm sống ở Hà Nội với nhà ngoại. Dù biết rằng ở Đà Lạt, gia đình cô đã trải qua nhiều biến cố, nhưng thể trạng của Vân Vân thì phản ứng ngược lại.
Như dự tính, gần hai giờ sáng, hai mẹ con mới khệ nệ xách đồ về đến khu biệt thự đã tắt đèn tối om. Khu biệt thự y hệt ngày ra đi, chẳng thay đổi gì – vẫn cánh cổng nhỏ nối với hàng rào chạy dài quanh nhà, con đường lát đá chìm dẫn vào cửa chính và những bụi cây lẻ loi, cô đơn.
Bà Thu Hiền mở khóa, ẩy cửa nhẹ nhàng, tránh gây tiếng động lớn vì sợ ông Thanh Tùng đang ngủ.
– Con thấy trong người thế nào rồi? – Bà Thu Hiền thầm thì.
Vân Vân bóc miếng dán hạ sốt, sờ thử rồi chạm xuống người. Không còn nóng, cũng không thấy đau đầu, chóng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-ma-tan-luc/3254350/quyen-3-chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.