Ngoài đốt ngón cái của tay trái được tìm thấy trong cái nồi nhôm cháy, mọi dấu vết về Anh Đào đều biến mất. Suốt một tuần liền, hai vợ chồng ông Thanh Tùng điên cuồng tìm con nhưng sớm phải chấp nhận sự thật khó tin rằng con gái của họ đã bị những người của thế giới bên kia bắt đi. Dù sao, người đã đi cũng không còn có thể quay về được nữa. Cuối cùng, gia đình đành cắn răng tổ chức tang lễ cho Anh Đào, mặc cho thi thể của cô không thể tìm thấy. Bà Thu Hiền chôn vài món đồ ưa thích của con, đặt mộ phần ở cạnh Cẩm Tú để hai chị em được gần nhau. Lạ thay, cũng đến ngày bốn mươi chín của Anh Đào, Vân Vân lại lăn ra sốt cao, phải gọi bác sĩ đến tận nhà truyền nước. Bà Thu Hiền đeo cho Vân Vân sợi dây chuyền của mình, ngày đêm túc trực bên con, tự hứa nhất định không được để chuyện gì xảy đến với đứa con còn lại.
Thiếu vắng hình bóng của Anh Đào, bầu không khí trong khu biệt thự càng thêm u uất và sầu não. Ông Thanh Tùng lao đầu vào công việc, giữ mình thật bận rộn để khỏi nghĩ ngợi chuyện cũ. Tuy nhiên, thấy vợ âu sầu suốt thời gian dài, ông không khỏi nghi ngại nhiều chuyện. Ông âm thầm tìm cách giải đáp những khúc mắc trong đầu, rồi quyết định khuyên bà Thu Hiền đưa Vân Vân về nhà ngoại ngoài Bắc xem có khá khẩm hơn không.
– Làm sao tôi lại cứ thế đi được?! Tôi với ông là vợ chồng, vợ chồng thì phải sống với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-ma-tan-luc/3254348/quyen-3-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.