Đi chừng nửa giờ, mọi người rốt cuộc cũng ra khỏi khu rừng, xa xa xuất hiện một dãy núi không cao nhưng kéo dài liên miên bất tận.
"Kia là dãy Hồng Lĩnh, nơi sinh sống của tộc ta", Mai An Tiêm chỉ tay về phía dãy núi.
Hồng Lĩnh là một dãy núi đá, bên trên mọc rất ít cây cối, nằm vắt ngang chân trời giữa một khu vực tràn ngập sắc xanh của bạt ngàn rừng rậm. Một đầu dãy núi tiếp giáp với cấm địa Màng Trắng, đầu còn lại trải dài ngút tầm mắt. Sườn núi uốn lượn thoang thoải một cách mềm mại, không có những vách núi cheo leo. Màu trắng bạc nổi bật giữa nền trời xanh như một con rồng lười biếng đang nằm nghỉ. Nó như một bức tường thành nghệ thuật tự nhiên được vẽ lên để thu hút tầm mắt người lữ hành.
Nguyễn Long cảm thán nhìn vẻ đẹp dịu dàng của dãy núi, nó không quá hùng vĩ, mạnh mẽ làm khiếp sợ người mà ngược lại đầy vẻ thu hút thân cận.
Đoàn người nhắm hướng dãy núi mà đi. Giữa khu rừng và dãy núi là vùng bằng phẳng cỏ mọc um tùm. Một dòng sông đâm xuyên khu rừng chảy qua đồng cỏ thẳng đến chân núi rồi men theo đó mà uốn lượn khuất tầm mắt. Trong đầu Nguyễn Long liền mường tượng ra cảnh đồng lúa phì phiêu trĩu nặng những bông lúa vàng. Hắn quyết định chọn nơi đây làm đại bản doanh của mình trên thế giới này. Sau lưng có núi, bên cạnh có sông, trước mặt là đồng bằng, bao quanh là rừng rậm, nơi đây thiên thời, địa lợi, nhân hoà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-linh/2604996/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.