Chương trước
Chương sau
Tiếng bước chân dồn dập, Kỳ Tông Môn hôm nay khác lạ mọi ngày.
Kỳ Trạch ngay từ sớm đã lo lắng đứng trước môn, hắn sốt ruột đi qua, lại đi lại. Các đệ tử khác cũng không rảnh rỗi, chạy đông chạy tây thu xếp lại phòng ốc, quét tước sạch sẽ khắp mọi nơi.
Hắn đại đệ tử Lâm Thiện cười khẽ " Sư tôn, không cần như thế lo lắng. "
Kỳ Trạch cho hắn một cái liếc mắt " Ngươi thì biết cái gì? Là tiểu Ngôn tới đó! Ngoại tôn khả ái của ta tới nha! "
Lâm Thiện lắc đầu cười, hắn khẽ ngã người về sau, dựa vai Tinh Lâm " Lâm Lâm, đệ xem, sư tôn trông thật buồn cười nha. "
Tinh Lâm đỏ mặt, hắn vội dịch người " Sư huynh...đừng làm mấy thứ kì quặc như thế này... "
Lâm Thiện nhún vai " Thì đã sao? Đây là hành động giữa huynh đệ thân thiết mà thôi. Chẳng lẽ đệ... "
Hắn cuối người, kề sát mặt Tinh Lâm, thổ khí như lan vào tai hắn " Đệ nghĩ tới cái gì khác sao? "
Tinh Lâm đánh cái rùng mình, hắn vội vàng đẩy ra Lâm Thiện " Sư huynh, thỉnh giữ liêm sỉ! "
Lâm Thiện bật cười, Tinh Lâm cho hắn một cái lườm, vội vàng chạy đi.
Mặt đất nhẹ rung động, tiếng vó ngựa vang cả khung trời. Kỳ Trạch vội vàng phi người chạy tới trước đoàn ngựa.
Thân ảnh nhỏ bé bất chợt đâm thẳng vào lồng ngực, Kỳ Trạch vội vàng ôm lấy. Hắn cuối đầu, hòa ái cười " Tiểu Ngôn của ta, cuối cùng con cũng tới! "
Bạch Thụy Ngôn Cười ngọt ngào " Ngoại công~ "
Kỳ Trạch ôm tim " Tiểu Ngôn~ "
Bạch Thụy Hân cầm tay Kỳ Uyển, hắn khẽ thi lễ " Nhạc phụ. "
Kỳ Trạch trên mặt như cũ cười tươi " Thụy Hân a, có ở lại sao? "
Kỳ Uyển nhìn chằm chằm Bạch Thụy Ngôn, nàng bĩu môi " Phụ thân, ngươi ôm Ngôn Ngôn chặt quá...sẽ đau nàng mất! "
Kỳ Trạch luống cuống, hắn vội nới lỏng tay " Tiểu Ngôn, ngoại công không làm đau con chứ? "
Bạch Thụy Ngôn lắc đầu, Bạch Thụy Hân nhìn không nổi, hắn nhỏ giọng " Nàng như thế da dày thịt béo, có cần như thế hay không? "
Đồng loạt hai đạo ánh mắt không nhiều lắm thân thiện bắn về phía hắn, hắn rụt rụt cổ, cười nịnh nọt.
Kỳ Uyển đau lòng ôm lấy Bạch Thụy Ngôn " Ngôn Ngôn ngoan, mẫu hậu cùng phụ hoàng phải trở về....nhớ nghe lời ngoại công đó, biết không? Không được bỏ bữa, không được yêu sớm, phải giữ ấm cơ thể, kết thật nhiều bằng hữu nhé... "
Nàng mếu máo ôm chặt Bạch Thụy Ngôn " Mẫu hậu sẽ thường xuyên đến thăm con! "
Bạch Thụy Ngôn:......
Bạch Thụy Hân:.......
Kỳ Trạch:.......
Kỳ Trạch ngập ngừng " Cái kia, Uyển nhi...con sắp làm tiểu Ngôn... "
Bạch Thụy Hân ghen tị nhìn chằm chằm Bạch Thụy Ngôn, nơi này chỉ thuộc về hắn thôi nha...
Kỳ Uyển luống cuống vội buông ra Bạch Thụy Ngôn, nàng ra sức hít thở, ngực lớn quá đáng sợ!
Bạch Thụy Ngôn lo sợ lại bị ôm, nàng vội chạy đến sau lưng Kỳ Trạch.
Bạch Thụy Hân nắm lấy tay Kỳ Uyển, hắn cười khẽ " Nhạc phụ, Ngôn nhi giao cho ngươi nha. Đã trễ, Thụy Hân phải đưa Uyển nhi trở về Hoàng cung. "
Hắn ôm lấy Bạch Thụy Ngôn " Ngôn nhi, phụ hoàng cùng mẫu hậu phải trở về, nhớ nghe lời ngoại công, biết chưa? Ngày mai phụ hoàng sẽ đưa Ngụy Hề đến cùng con. "
Nhận được Bạch Thụy Ngôn gật đầu, hắn đối Kỳ Trạch cười " Nhạc phụ đừng nuông chiều nàng, phải để nàng cùng những đệ tử khác cùng nhau luyện công. "
Kỳ Trạch suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn là miễn cưỡng gật đầu.
Nắm theo Kỳ Uyển không tình nguyện trở lại xe ngựa, Bạch Thụy Hân thở ra một hơi. Hắn cũng không nỡ rời xa nữ nhi, nhìn bên cạnh thê tử khóc đến hoa lê đái vũ, hắn vội ôm lấy nàng dỗ dành.
Kỳ Trạch nắm lấy tay nhỏ của Bạch Thụy Ngôn, dắt tay nàng chậm rãi đi vào Kỳ Tông môn. Hắn chỉ tay vào Lâm Thiện " Đây là ngoại công đại đệ tử, Lâm Thiện thúc thúc. "
Bạch Thụy Ngôn lễ phép hướng Lâm Thiện cười " Lâm thúc thúc~ "
Lâm Thiện trong tay áo đem ra cây kẹo đường, hắn cười khẽ " Cho ngươi, tiểu khả ái. "
Bạch Thụy Ngôn vui vẻ nhận lấy, đối hắn cười ngọt ngào.
Kỳ Trạch lại chỉ tay vào Tinh Lâm " Đây là ngoại công nhị đệ tử, Tinh Lâm thúc thúc. "
Bạch Thụy Ngôn đối Tinh Lâm cười lộ ra hàm răng " Tinh thúc thúc~ "
Tinh Lâm hỏng mất mà ôm tim, tiểu hài tử cười lên quá khả ái!
Hắn vội vàng lấy ra trong tay đồ chơi làm bằng đường " Cho tiểu Ngôn nè. "
Bạch Thụy Ngôn như cũ vui vẻ nhận lấy.
Nàng trong lòng cười khổ không thôi, đều đã nhanh 39 tuổi, còn phải giả làm tiểu hài tử như thế này. Nàng cũng không quá ưa thích đồ ngọt.
Kỳ Trạch lại tiếp tục dắt tay nàng đi khắp Kỳ Tông Môn. Bạch Thụy Ngôn nhìn mọi nơi cảnh sắc, trong lòng phức tạp.
Tinh Lâm lưu luyến nhìn theo thân ảnh bé nhỏ đã đi xa, Lâm Thiện khoanh tay nhìn hắn cười " Như thế thích hài tử? "
Tinh Lâm liếc mắt nhìn hắn " Hài tử khả ái như vậy, huynh không thích sao? "
Lâm Thiện nhún vai, hắn nhướng mày " Đương nhiên ta thích, nhưng là thích hài tử của chúng ta. Chúng ta cũng sinh một cục bông nhỏ, như thế nào? "
Tinh Lâm vô ngữ nhìn hắn, hắn thở dài " Huynh quá vô liêm sỉ. "
Nhìn theo bóng dáng Tinh Lâm đi xa, Lâm Thiện nháy mắt trở về đứng đắn, hắn cắn môi, nhỏ giọng lẩm bẩm " Đồ ngốc...ta là nghiêm túc. Đều đã làm như thế, đệ còn không nhận ra tình cảm của ta... "
____________________________________
Giải thích một chút: Bạch Thụy Ngôn lên ngôi lúc 17 tuổi, trị vì được 2 năm...tức là 19 tuổi. Bị giam đến năm 216...tức là 17 năm. Tới lúc được cứu ra cũng đã là 36 tuổi. Lại tới lúc Bạch Thụy Viên bị phế ngôi là 3 năm...Cho nên, tuổi hiện tại đã là 39.
Đọc lại mới thấy có một chút vô lý, vậy nên tui đã thay đổi lại một chút về năm ở chương Tố Cẩm Lan, Bạch Thụy Viên lên ngôi ngay khi giam cầm Bạch Thụy Ngôn, tức là trong năm 198 luôn. 215 là năm mà Bạch Thụy Viên ăn chơi xa đọa, rồi 218 bị phế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.