Nơi nhà lao tâm tối, đầy mùi ẩm mốc, không khí ẩm ướt đến bẩn thỉu, thỉnh thoảng vang lên những tiếng kêu " Chít chít " ghê rợn, tiếng roi da, tiếng la hét đáng sợ.
Trong căn phòng tối tăm, ướt át, một nữ nhân đầu tóc rối tung, cơ thể chằn chịt những vết thương, hơi thở thoi thóp.
Tiếng mở cửa vang lên " kẽo kẹt ", cánh cửa sắt nặng nề bị mở ra. Nam nhân mặc áo gấm hoa, đầu tóc gọn gàng ngạo nghễ bước vào, theo sau là một nữ nhân yểu điệu, thướt tha.
Nữ nhân căm hận nhìn đôi nam nữ quần áo lụa là " Đừng để ta thoát được khỏi đây! "
Nam nhân khinh thường cười, hắn cuối thấp thân mình " Nga? Ngươi còn muốn giết chúng ta không bằng? "
Nữ nhân khó khăn gằn từng chữ " Bạch, Thụy, Viên! "
Bạch Thụy Viên cười to, hắn giơ tay phủi đi những vết bẩn chẳng hề tồn tại nơi vạt áo " Chậc chậc, đường đường là Nữ hoàng một nước, sinh ra trong sủng ái, hiện tại lại ở nơi tăm tối bẩn thỉu này. Bạch Thụy Ngôn, ngươi cảm thấy thế nào? "
Bạch Thụy Ngôn trầm giọng " Cả cuộc đời ta, sai lầm nhất, ngu ngốc nhất chính là thật sự đương ngươi làm caca. "
Nàng nhìn thoáng qua nữ nhân vẫn luôn trầm mặc " Còn có ngươi, Tố Cẩm Lan! Đầu óc ta chính là bị chó tha, mới thật lòng thật dạ yêu ngươi. "
Nàng tự giễu cười " Hay cho các ngươi, một người là ta caca, một người là của ta nữ nhân. "
Tố Cẩm Lan nhìn nàng, nàng rụt rè "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-linh-quoc/1123572/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.