Đồng dạng lúc này có một toán người áo đen chạy vội đến, trên tay người nào cũng mang những thanh Airsoft M4a1 hay AK47 đã lên đạn. Ngay lúc này, anh chợt lao ra nhanh chóng gom vài cái “đồ chơi” của bọn chó săn đã bị cô tiễn xuống cửu tuyền lúc nãy rồi nhanh chóng đem cô ôm ra ngoài với tốc độ vô cùng nhanh. Lúc này cô mới ranh mãnh lên tiếng hỏi hắn: “Không đứng nhìn nữa sao?”
Không để ý đến giọng nói mang đầy sự giễu cợt mà anh chỉ lặng lẽ nhìn cô, trong lòng lại nhiều hơn sự thán phục cô gái nhỏ bé trước mắt mình. Trước đây anh luôn cho rằng, phụ nữ chỉ là những những con búp bê sứ đẹp đẽ nhưng lại vô dụng, yếu đuối. Đối với anh, phụ nữ là sự tồn tại không cần thiết trong cuộc sống của anh, thế cho nên anh chưa từng và cũng chẳng bao giờ rung động trước bất kì một người con gái nào.
Thế nhưng, khi Thượng Đế tạo ra con người họ đã tạo ra thứ gọi là ngoại lệ và điều ấy bây giờ hoàn toàn đúng với anh. Với anh, hiện tại cô là một cái kho tàng đầy bí ẩn và cũng chẳng phải một con búp bê vô dụng mặc dù anh phải thừa nhận rằng, cô rất là kiều mị. Bởi cô là người có thể không thay đổi sắc mặt khi giết người, cũng chẳng đoái hoài những lời chăm chọc của người khác và hơn nữa, cô còn rất bình tĩnh trước anh, trước những hành động phi thường đáng trách của anh. Do vậy, đối với anh, cô chính là một “ngoại lệ”.
-Cô nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-tuong-lai/29932/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.