Kể cũng lạ, em cô và cô đều là kết tinh từ tình yêu của mẹ, là máu thịt của mẹ mà số phận cả hai thật tương phản nhau. Tên em cô thì được lấy từ họ của dượng-Hoàng, tên thì được lấy từ tên của mẹ còn cô, còn tên cô chỉ vỏn vẹn có một chữ-Âm (mãi mãi một cuộc đời u tối, ảm đạm; sinh mạng cô chính là một sai lầm không hơn không kém).
Từ ngày cô rời xa mẹ, đã có biết bao chuyện đã xảy đến với cô, mãi đến một năm trước-khi cô 21 tuổi cả hai mẹ con mới gặp lại nhau. Cũng chính từ đó mà bi kịch xảy đến với gia đình, cuộc đời mà cô vất vả mới tìm được.
Từ lúc gặp nhau đến giờ, cô dầu điên cuồng, ngu ngốc hiến dâng tất cả cho niềm hạnh phúc của mẹ… thì bà cùng chưa từng nhìn cô dù chỉ một lần. Ngay cả lúc này, khi cô mất đi tất cả, biến thành một kẻ sống dỡ chết dỡ…
-Còn cô-một cái người nghèo kiết xác không tương lai hơn nữa…lại từng là “gái bán hoa” như cô, gọi một phu nhân cao quý như tôi làm mẹ, cô xứng sao?
-Con…
Cô gái khẽ rung lên, răng cắn chặt vào bờ môi tái nhợt đến nỗi khiến nó nhiễm đỏ.
-Con…
-Stop!Xin cô dừng ngay việc gọi tôi là mẹ đi, cô gái ạ!
Cô gái sao?.....
-Chẳng nhẽ cô không có mắt nhìn hay sao? Tôi-một phu nhân cao quý cùng với cô-“cô gái bán hoa” đã sớm mất đi cái nhân phẩm của một con người bình thường như cô… thú thật nhìn thôi cũng đủ khiến tôi chướng mắt.
Không để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-tuong-lai/29923/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.