-Cô rốt cuộc muốn thế nào?
-Muốn gì? Hẳn cô là người rõ nhất.
Thấy người phía trước lộ chút do dự, Laura liền không chút kiềm nén mà lên giọng nhắc nhở:
-Cô sớm đã không còn đường quay lại rồi!
Vừa nói cô vừa di chuyển ánh mắt mình hướng vào những đóm ánh sáng nhỏ ở đằng xa đang không ngừng động đậy. Hiển nhiên là trong lúc cô cùng hắn giao chiến bọn người trong đoàn hộ tống liền tỉnh giấc, quả là kẻ đã qua huấn luyện ngay cả thuốc mê như thế cũng có thể kháng cự. Có vẻ như nhìn thấy được mục tiêu ánh mắt của cô nên Katina liền gật đầu đồng ý, tức thời cả bọn liền nhanh chóng ly khai khỏi vị trí cũ, hướng về phía ngoài rừng mà đi tiếp. Từ đó, ánh mắt họ dành cho cô liền thay đổi cũng là tạo nên một hồi giông bão sau này.
Trong một gốc khuất nhỏ có một người đàn ông đang tựa mình vào gốc cây, ánh mắt nhắm nghiền lại trông vô cùng thảnh thơi. Theo chút ánh sáng mờ nhạt của vầng trăng dung mạo của người nam nhân liền hoàn toàn hiện rõ. Đó là một tuyệt tác nghệ thuật được tạo nên từ tinh hoa đất trời, làn da trắng như sứ, khuôn mặt nam tính với hàng lông mi đen nhánh, sóng mũi cao vút, đôi môi mỏng mà lại quyến rũ với chút sắc đỏ lạnh lẽo. Nương theo hướng cô vừa li khai, đôi mắt vốn đóng chặt lại từ từ mở ra:
-Cuối cùng tôi cũng tìm được em nhưng là tốt nhất em đừng nghĩ sẽ chạy thoát khỏi tôi! Kiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-tuong-lai/2494845/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.