Trước vẻ mặt tái đi vì giật mình của Lạc Sở, Lạc Lam vẫn không biến sắc. Nếu trước đây, lúc vừa xuyên qua, đối diện với cô là gương mặt lạnh không quan tâm, thì bây giờ, gương mặt lạnh này là cái lạnh của phẫn nộ, của thất vọng và của cả bất lực. Sâu trong tâm anh vẫn đang cố tìm lấy lời giải thích cho hành động của cô.
Anh đã rất lo lắng chạy về nhà khi không gọi được cho Lạc Nghi. Anh đã hoàn toàn tin vào lời nói của cô. Vậy mà, khi về đến nhà, chào đón anh là nụ cười tươi tắn của Lạc Nghi. Em ấy đang ở bếp làm bánh, điện thoại để sạc pin trên phòng nên không biết anh gọi. Em ấy không sao, cũng không cần sự giúp đỡ từ ai cả, và quan trọng nhất là em ấy không hề gọi cho cô. Vậy mà cô lại dựng chuyện, lại gạt anh và đáng ghét hơn cả là anh đã tin!
Nhanh chóng quay lại công ty, anh vẫn mong là có sự hiểu lầm hoặc ủy khuất nào đó khiến cô phải nói dối. Cũng có thể cô sợ anh chờ cô lâu sẽ đói và mệt nên mới viện cớ để anh về trước. Nếu thật là như vậy, anh sẽ thông cảm, sẽ hiểu và sẽ không giận cô. Nhưng sự thật rất ê chề, khi anh đến nơi, không còn ai ở lại công ty cả. Bác bảo vệ cho anh biết người của công ty đối tác kia đã về. Và cả cô nữa, cô cũng đã lên xe hơi cùng một người đàn ông rời khỏi từ lâu.
Đàn ông? Vũ Kỳ sao? Không thể nào! Vũ Kỳ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-tieu-thuyet-toi-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1283048/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.