“Xin lỗi em, tôi tới trễ. Không sao rồi, không sao rồi”
Lạc Lam ôm chặt người trong ngực, môi anh mấp máy những lời nói thật thâm tình. Câu xin lỗi anh thì thầm với Lạc Sở cũng như với chính mình. Nếu anh đến trễ một chút, không biết tên khốn kiếp kia còn làm những gì. Lúc nãy, anh đang ngồi ở hàng ghế, khi thấy cô đi xuống, anh đã tính đi theo nhưng có một vài nhân viên hỏi công việc, anh đành nán lại giúp họ. Không ngờ khi tới đây lại thấy cảnh không muốn thấy. Cũng may, anh đến kịp!
“Tôi… tôi không sao… Cảm ơn anh”
Lạc Sở vẫn chưa hết bàng hoàng về những gì vừa diễn ra. Nụ hôn cưỡng ép kia đến quá nhanh, vòng tay giải cứu này cũng đến quá nhanh, thêm cả cú đấm ấy nữa. Cô không muốn đếm số lần tựa vào ngực Lạc Lam nữa, chỉ biết những sợ hãi, khó chịu, tức giận ban nãy đã tan ra cùng hương hoa phong lữ quen thuộc này. Cô cảm thấy rất an toàn, trong tận đáy lòng cô hiện lên một tia cảm kích vô cùng ấm áp.
“Ngọt ngào nhỉ?” – Vương Kiến Tường bị cú đấm mạnh và bất ngờ của Lạc Lam làm té ngã, một vết máu nhỏ ứa ra bên mép môi. Anh đưa tay lau miệng rồi đứng dậy, hàn băng từ ánh mắt tỏa ra cả cặp kính.
“Em là vì hắn nên cự tuyệt tôi sao? Xem ra tôi thật sự đã đánh giá cao tên nhiếp ảnh kia rồi!”
“Anh đừng nói nhảm nữa. Tôi chẳng vì ai cả. Cơ bản chỉ là tôi không muốn dính tới anh!” – Lạc Sở phẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-tieu-thuyet-toi-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1283040/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.