“Chủ tịch Vương không biết điều lịch sự tối thiểu khi vào phòng làm việc của người khác là phải gõ cửa sao?” – Lạc Sở khó chịu nhìn người trước mặt, tại sao lại có kiểu vô phép này chứ? Câu nói của anh không phải cô không nghe thấy nhưng cô cảm thấy điều đó thật buồn cười! Vũ Kỳ của cô là một nhiếp ảnh gia, việc anh làm việc với khách hàng là chuyện rất bình thường, tại sao lại phải đem ra nói chứ? Cô không quan tâm.
Vương Kiến Tường bị đôi mắt phủ sương lạnh của Lạc Sở làm bối rối. Nhưng bản lĩnh thương trường giúp anh vẫn giữ vững gương mặt bình tĩnh. Chỉ trong một thời gian ngắn, mà anh không còn nắm bắt nổi người con gái này nữa. Cô không chỉ thay đổi ngoại hình – đẹp đến nao lòng, mà còn thay đổi tính cách – thật đáng sợ. Tình cảm dành cho anh cũng phút chốc đâu mất rồi? Những gì cô nói hôm trước chạm đến sự tự tôn của anh. Chẳng lẽ trong suốt một ván cờ, người điều khiển không phải là anh?
“Em cảm thấy phiền à? Trước giờ tôi vẫn làm theo lời em đấy thôi. Em từng nói phòng của em chính là phòng của tôi, tôi có thể ra vào bất cứ lúc nào tôi muốn mà?” – Vương Kiến Tường vừa nói vừa đưa tay nhẹ nâng gọng kính, ánh mắt ánh thâm trầm, khó đoán đáp lại những tầng sương kia.
“Không ngờ tôi có diễm phúc thật. Được một người như Chủ tịch Vương đây xem trọng mà nghe lời, tôi rất cảm kích. Nếu anh đã nghe lời tôi đến vậy thì nghe cho rõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-tieu-thuyet-toi-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1283034/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.