Lạc Sở mở mắt dậy là lúc đồng hồ điểm 9 giờ tối. Người cô có chút ê ẩm. Người ta thường nói giấc ngủ sau hoan ái luôn là giấc ngủ sâu và ngon nhất. Riêng cô thì nhiệt tình phản đối câu nói này. Thứ nhất, cô bị cái con người không biết điều kia trong lúc cô mê man đòi hỏi thêm lần nữa. Thứ hai, cô không thể cứ như vậy mà ngủ đến sáng được – Lạc Nghi sẽ lo nếu cô không về. Không gì tệ hơn việc bị gián đoạn trong lúc thèm ngủ nhất. Tất cả là do ai đó. Nhưng cô không kéo dài sự ấm ức với Vũ Kỳ lâu được vì anh chuộc lỗi bằng một bữa cơm đơn giản mà rất ngon. So với cơm của Lạc Lam – thì cơm của Vũ Kỳ chất chứa vị ngọt của tình yêu, khiến người ta không những no mà còn ấm nữa.
Vũ Kỳ muốn Lạc Sở ở lại nhưng với những lý do chính đáng cô đưa ra, anh đành phải ngậm ngùi đưa cô về.
Lạc Sở đóng cổng, cô thư thả dạo bước, thỉnh thoảng lại hít thật sâu hương thơm dìu dịu. Cô biết chắc mùi hương ấy tỏa ra từ hoa phong lữ trong vườn - loại hoa mà Lạc Lam rất yêu thích. Hai lần tựa vào lòng anh đã làm cô vô tình mê luyến hương thơm ấy – nhẹ nhàng nhưng rất thanh cao. Nghĩ đến đấy, cô tự cười, thật xấu hổ, sao tự dưng lại nhớ tới những chuyện như vậy chứ?
“Em về rồi sao? Trễ rồi đó!” – Giọng nói vang lên làm Lạc Sở giật mình. Cô đang mải mê chạy theo dòng suy nghĩ nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-tieu-thuyet-toi-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1283031/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.