Vương Kiến Tường đã rời khỏi được một lúc lâu. Lạc Sở vẫn chưa hết hẳn sự bàng hoàng. Cô thuộc tuýp người khi khó khăn thì sẵn sàng đương đầu một cách mạnh mẽ nhưng khi một mình sẽ thể hiện cảm xúc thật. Nếu nói cô không cảm thấy sợ Vương Kiến Tường thì là nói dối – cô chẳng qua chỉ che giấu nỗi sợ hãi đó bằng sự mạnh miệng. Tuổi đời của cô trong quá khứ cũng chẳng thể bằng hắn – cô chỉ có thể dùng lý lẽ thôi – những thứ mà tiểu thuyết, sách vở dạy cho cô – chứ còn ra thực tế - cô vẫn còn non – suy cho cùng một sinh viên chưa tốt nghiệp như cô thì có thể làm gì? Vương Kiến Tường dù sao cũng là một người sống vì tiền – e dè với anh ta – vẫn là một cách tốt để bảo vệ bản thân. Cô chỉ hy vọng những điều cô nói lúc nãy – anh sẽ không để bụng và buông tha cô – cô vẫn sẽ rộng lượng chấp nhận anh như một “em rể” nếu anh thay đổi và thật lòng với em cô sau này. Đó là chuyện tương lai – còn hiện tại – họ vẫn là một đối tác – yêu ghét tạm thời phải bỏ qua – để công ty có thể phát triển tốt. Và chỉ cần công ty không sao – điều đó cũng sẽ giúp cô tránh được cuộc hôn nhân thương mại với Trịnh Âu Đường – toàn là những điều tốt – cô phải cố gắng thôi.
Lạc Sở mở máy tính. Cô muốn tìm hiểu sơ qua về công việc của một công ty quảng cáo – cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-tieu-thuyet-toi-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1283029/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.