“Mình muốn ngồi đu quay lớn, được không A Kỳ?” – Lạc Sở tròn mắt nhìn vòng đu quay khổng lồ trước mắt, đếm sơ sơ cũng khoảng 48 cabin. Lạc Sở đó giờ rất thích được nhìn đu quay lớn – cô chưa thử qua cảm giác ngồi lên nó vì nếu bỏ ra 30 phút chỉ để ngồi một mình thì thật nhàm chán – nay có Vũ Kỳ bên cạnh – cô thật muốn ngồi – vừa ngắm trai đẹp vừa ngắm cảnh – có phải là lạc thú không chứ - vả lại sáng giờ đi mỏi chân rồi – xem như ngồi nghỉ một chút cũng hay.
“Được chứ ! Cậu chờ ở đây – Mình đi mua vé” – Vũ Kỳ nhanh chóng chạy đi.
Mất khoảng mười phút mua vé và chờ xếp chỗ, cuối cùng hai người họ cũng lên được cabin. Không hổ danh là vòng đu quay lớn, cabin của nó rất rộng rãi, sạch sẽ và vô cùng thoải mái. Không gian chợt trở nên yên lặng khi vòng quay bắt đầu khởi hành - thật chậm rãi. Giờ đây giữa hai người chỉ còn nghe được từng hơi thở - tay Vũ Kỳ vẫn nắm chặt tay Lạc Sở.
Lạc Sở đảo mắt nhìn xung quanh – cô thầm ca ngợi đề nghị sáng suốt của mình – ngồi bên cạnh người thương – nhìn cảnh vật – đẹp hơn rất nhiều lần. Như nhớ ra điều gì đó, cô khép nụ cười tươi trên môi lại, quay sang nhìn Vũ Kỳ - người lúc này đang đặt hết ánh mắt về phía cô.
“Tại sao cậu không hỏi mình tại sao?” – Vừa nói Lạc Sở vừa tựa đầu vào lồng ngực rắn chắc của Vũ Kỳ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-tieu-thuyet-toi-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1283024/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.