Màn đêm dần buông – trong căn biệt thự nhỏ lúc này là hình ảnh một cô em gái ngồi bên cây đàn piano dạo một khúc nhạc du dương, trầm lắng – phía đối diện là hình ảnh cô chị mắt lim dim thưởng thức bên ly trà sữa thơm lừng. Một bức tranh đẹp – hai nụ cười thật tươi vui khiến người khác phải chói mắt.
Khúc nhạc kết thúc – tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên – Lạc Sở nhiệt tình cổ vũ cho đứa em gái thân yêu. So sánh Lạc Nghi với thiên sứ quả không sai. Tác giả ưu ái cho nữ chính của cô ấy nên tài năng và sắc đẹp của cô chỉ có thể gọi là hoàn hảo. Nhìn Lạc Nghi bên piano ung dung dạo những phím đàn – Lạc Sở thầm nghĩ mình như đang lạc vào một thánh đường tuyệt đẹp – chỉ có bình yên và thư thái.
“Em cảm ơn chị Sở Sở” – Lạc Nghi ngại ngùng lên tiếng, cô có chút không quen lắm với sự nhiệt tình lúc này của Lạc Sở - một phần vì cô chưa tự tin lắm vào khả năng dạo nhạc của mình – một phần vì trước giờ đây là lần đầu tiên chị cô nghe cô đàn.
“Em đàn hay lắm Tiểu Nghi – em gái chị thật là giỏi” – Lạc Sở không nhịn được – tấm tắc khen
“Thật hả chị?” – Lạc Nghi vui vẻ hỏi lại, vẻ mặt cô lúc này đã thư giãn hơn rất nhiều, cô dần thích nghi được với sự thay đổi đột ngột của chị gái – tuy có chút “thụ sủng nhược kinh” (quá bất ngờ khi được yêu thương) nhưng cô thật sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-tieu-thuyet-toi-khong-muon-lam-nhan-vat-phan-dien/1283022/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.