Tôi định quay đi thì lần này lại thấy mẹ Phong đi tới, bà nhìn tôi đôi mắt thấp thoáng nổi buồn và có cả sự hối hận. Bà nghẹn giọng
-Hằng? Con cho mẹ xin lỗi nha Hằng? Mẹ sai rồi?
Lần này tôi không khỏi ngạc nhiên khi bà nói chuyện với tôi rất nhỏ nhẹ mà không còn thái độ khinh khi nữa, và dù cho trong lòng tôi còn rất hận bà, thật sự không muốn đối diện với bà bất cứ lần nào nữa nhưng sau cùng tôi vẫn đành lịch sự đáp lại
-Bác không cần xin lỗi tôi đâu. Vì chúng ta không có liên quan gì đến nhau cả bác ạ. Thôi xin phép tôi đi đây.
Nói dứt lời tôi cũng nhanh chân bước đi, vì tôi sợ, sợ những lời nói dối tử tế sẽ lại khiến cho tôi mềm lòng... bỏ lại phía sau đó là ánh mắt tiếc nuối của bà đang mãi nhìn theo tôi, trong miệng vẫn còn những câu nói chưa kịp thốt ra lời.
...Tôi về nhà, tắm rửa thay đồ sau đó tôi với ba dùng cơm nước xong xuôi thì ngoài cổng rào nhà tôi có tiếng xe máy đứng trước cửa nhà tôi. Nhìn ra ngoài tôi không khỏi ngạc nhiên khi người đến là Tuấn và có cả ba Tuấn đến nữa. Lại quay sang thấy ba tôi cũng niềm nở không kém, ông lấy áo tay dài mặc vào rồi tiện tay pha luôn ấm trà, ngó thấy tôi đứng đực ra đấy ba liền lên tiếng giục tôi
-Con ra đó mở cửa cho khách vào dùm ba đi Hằng?
Nghe ba bảo tôi liền nhanh chân ra ngoài. Tôi mở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728923/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.