-Ấy chu cha cũng mạnh miệng dữ ha, À à đây là cái bọn đánh con tao đúng không? Bọn mày là thằng nào có phải bọn hùa nhau đã đánh con tao hay không hả?
Mẹ Phong vừa nói vừa đưa tay chỉ trỏ vào mặt Tuấn, ngay lập tức Tuấn liền nắm lấy tay bà ấy rồi bẻ vặn ngược lại khiến cho bà la oai oái cả lên
-Á...bọn bây làm cái gì thế? Mau bỏ tay tao ra…
Tuấn hất mạnh buông tay bà ra rồi gằn giọng nói
-Bà đừng nghĩ ai cũng hiền như gia đình của Hằng rồi muốn chửi ai thì chửi. Còn nữa là tôi đánh con trai bà đây không liên quan gì tới ba con của Hằng cả? Bà muốn gì thì qua xóm bên hỏi nhà thằng Tuấn ở đâu lúc đó tôi sẽ tiếp bà? Còn bây giờ thì cút đi.
Mẹ Phong bị Tuấn làm cho đau nên giờ đây cứ ôm lấy ngón tay mà run run xuýt xoa, mặc dù bà đang tức đến đen mặt vì bị Tuấn nói cho nhưng thấy hai đứa con mình đứng đực ra đấy không bênh bà thì bà chẳng đôi co với Tuấn nữa mà liền tức giận quát lại Quyên và Diệp
-Hai đứa bây đứng đực ra đấy làm gì? Có thấy mẹ bị nó đánh không hả?
Quyên nãy giờ đang đứng nhìn Tuấn say mê, còn Diệp thì lại nhìn Quân đến ngẩn cả người cho đến khi nghe bà quát lên liền bị giật mình rồi thu tầm mắt về, họ đi nhanh tới cạnh mẹ mình lần này tự nhiên không tỏ ra hung dữ nữa mà chỉ nhẹ giọng khuyên nhủ bà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728918/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.