Mùi cồn từ miệng Phong phả vào mặt khiến tôi khó chịu phải đưa tay đẩy mạnh anh ra, nhưng khi nghe những câu nói của Phong tôi không khỏi ngạc nhiên ngay lập tức tôi đanh mặt lại rồi nhìn anh thẳng thắn trả lời
-Anh nói gì vậy Phong? Là ai bỏ ai hả? Là ai leo lên giường với con Diệp là ai ép em phải ly dị, ngày ra tòa anh nhớ không? Em chỉ một mình đứng nhìn, còn anh anh mang người tình của anh đến tòa, hai người thể hiện sự hạnh phúc trước nỗi đau khổ của em. Em còn nhớ rất rõ gương mặt mãn nguyện của anh đối với cô ta nữa đó Phong ?
.
Tôi dù đã dặn lòng phải thật bình tĩnh vì lúc này Phong say, mọi lý lẽ với người say thì cũng chẳng thể nào làm anh ta hiểu được, thế nhưng nghe Phong nói tôi bỏ anh ta thì tôi đã không thể nào giữ nổi bình tĩnh được nữa.
Phong nghe tôi vặn hỏi, anh ta liền đưa hai cánh tay ra chụp lấy vai tôi rồi bóp thật chặt, ánh mắt trừng lên nhìn thẳng vào tôi sau đó lớn tiếng giải thích
-Anh không có, anh không có mãn nguyện, là do anh bị ép, ánh mắt anh nhìn em ở toà là ánh mắt của sự tiếc nuối, là vấn vương, là hối hận đó em có hiểu không hả Hằng?
Tôi bị Phong làm cho đau nên liền vung tay ra khỏi anh ta. Đứng đối diện với Phong tôi hít một hơi thật sâu rồi gật đầu nói
-Bây giờ có tiếc nuối hay là gì gì đó thì em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728911/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.