-Con Hằng là con nào? Sao tao chưa từng nghe thằng Phong kể bao giờ hả?
Tiếng mẹ Phong lãnh lót nói vọng ra, tôi đứng bên ngoài tự dưng lạnh cả sống lưng thế nên đôi chân tôi nó cũng cứng đơ mà không dám bước vào nữa. Đứng bên cạnh chắc là Phong hiểu tôi đang sợ nên anh liền đan tay anh nắm chặt vào tay tôi rồi anh lên tiếng trấn an
-Em đừng sợ, mẹ vậy đó nhưng hiền lắm.
Tôi nhìn Phong, định mở miệng ra nói thì lập tức tôi phải im lại vì nghe được câu trả lời tiếp theo từ miệng của cô em gái anh.
-Là con nhỏ nhà nghèo nhà ở cuối xóm. Con ông ba bán vé số đó mẹ? Chắc là nó bỏ bùa mê thuốc lú nên anh Phong ảnh u mê đến điên dại rồi.
-Vậy à? Tưởng ai xa lạ tao còn cưới chứ hóa ra lại là cái con nghèo kiết xác đó thì đừng có mơ mà bước chân vào cái nhà này?
Tôi nghe rõ từng lời từng chữ miệt thị mà mẹ và em gái Phong đang nói đến mình, bất chợt tôi tủi thân kinh khủng, cũng chẳng còn tâm trạng gì mà đi vào ra mắt nhà anh nữa. Cứ thế tôi vung tay mình ra khỏi cánh tay của Phong, mặt tình cho anh đang cố gắng gọi tôi quay lại nhưng tôi chẳng thèm nghe nữa tôi cứ thế chạy thật nhanh thật nhanh ra về. Gió bụi bay lấp đầy khóe mắt, bước chân tôi lặng lẽ chạm lên mặt đường nóng rát, hai mắt nhòe cay chạnh lòng đi thẳng một mạch về nhà mình…
Đứng im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-lai-nhan-duyen-cung-anh/3728875/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.