''Tít... tít... tít''... liên tục là những tiếng kêu ngắt quãng nhưng kéo dài của cái máy monitor được đặt ở bên cạnh đầu giường bệnh nhân cứ mỗi giây lại vang lên, khi này trên cái giường bệnh thì Tuấn Anh đang nằm dài trên đó, rồi dần dần hai con mắt Tuấn Anh vừa hơi mở ra thì đón chào hắn là những cái tia sáng của ánh mặt trời rọi qua khung cửa sổ lại khiến cho hắn khó chịu, hắn nheo mắt lại để tránh ánh ánh sáng khó chịu kia đi nhưng chợt nhớ ra một điều gì đó, hắn liền định chồm dậy thì ở bên trái một tiếng nói quen thuộc vang lên:
"Tỉnh rồi hả???''
Vừa ngồi dậy, đưa mắt nhìn sang thì nhận thấy người ngồi bên đó là Kiến Phương, Tuấn Anh với nét mặt hơi khó chịu:
"Đây là đâu, rõ ràng...''
Rồi như nhớ ra điều gì hắn liền tỏ ra vô cùng gấp gáp:
''Kim Yến đâu... mà thế quái nào tôi lại ở đây???''
Kiến Phương nhìn hắn mà cười trừ:
"Haizz, do tôi mà cậu vào đây đó!!!''
Tuấn Anh khó hiểu:
"Là sao???''
Dứt lời, Tuấn Anh như hiểu ra điều gì, lại cảm thấy hơi đau đau ở phía sau đầu, hắn đưa tay ra sau thì thấy một "quả ổi" to tướng, lại còn có chút gì đó hơi ướt ướt, hắn vừa xoa sau đầu rồi hỏi như trách móc:
"Con mẹ nó, cậu có cần phải mạnh tay vậy không???''
Kiến Phương lắc đầu cười khổ:
"Haizz, do cái đám khí đen hỏa mù đó thôi!!!''
Tuấn Anh hỏi lại:
"Luồng khí đó làm sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-kieu-nam-nhan-nao-loan-cuu-gioi/3416099/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.