Chương trước
Chương sau
Khi này tại cửa hiệu đồ hàng phong thủy của Hà Nhị Phú thì thường thường giờ này hắn đang ngậm điếu rung chân đánh Candy Crush Saga rồi nhưng đáng tiếc là ba người bọn Nguyễn Hoàng Dương và mấy đứa lâu la đã bỏ đi trước, hai chị người giúp việc thì cũng đã về từ lâu nên lúc này chỉ còn mình hắn và đống hổ lốn chiến trường bày bừa giữa phòng lớn, còn đang hì hục dọn đồ rồi trong mồm còn lẩm bẩm gì đó như trách móc.

Còn đang trong công cuộc dọn dẹp lại phòng khách thì không biết là ma xui quỷ khiến à không vì hắn cũng đâu phải là gà mờ vì nếu có con ma hay quỷ cấp thấp nào mà giám vào nhà hắn thì có mà ăn cám, phải nói là một vị nào đó đã khiến hắn để ý ra chỗ khác.

Vừa đưa mắt nhìn lên cái ghế dài thì trong mắt Hà Nhị Phú để ý thấy một vật gì đó trông vô cùng quen mắt, hắn tiến lại gần băng ghế rồi cầm vật đó lên thì nhận thấy nó giống như hình dáng một cây gậy hay đoản côn gì đó còn ở bên ngoài thì nó được bọc trong một cái vỏ bao màu đỏ, điểm thêm chút màu ánh kim khá đẹp, vốn sẵn cái tính tò mò không biết là của ai với lại đây là nhà hắn vậy thì sợ chó gì bố con thằng nào, hắn liền mở bao túi ra xem bên trong nó là gì.

Vừa mở cái bao ra thì Nhị Phú thấy bên trong là một thanh kiếm được nạm ngọc và khi hắn rút thanh kiếm đó ra thì những tia sáng màu bạc do được phản quang ánh đèn led khiến cho hắn hơi nheo mắt lại vì chói, nắm chặt chuôi kiến thì hắn dù cho chỉ có vài ba cái phép gà mờ cũng cảm nhận được ẩn sâu trong thanh kiếm này có tồn tại một luồng có linh khí vô cùng mạnh mẽ, sau đó hắn cũng rút ra phần vỏ kiếm rồi thẩm định xem xem là cây kiếm này có gì hot, còn đang nheo nheo mắt ngắm nghía thanh kiếm thì bất giác ánh đèn điện chiếu vào phần lưỡi kiếm và hắn thấy ba chữ mờ mờ:

"Cổ Phong kiếm... ''

Cảm thấy cái tên này nghe khá quen nhưng không rõ là của ai thì chẳng hiểu cái con tà linh trông nhà của hắn thường gọi là quản gia Tập với cái trạng thái như vừa đi chén chú chén anh với một thằng tà linh nào đó lướt qua hắn cùng với cái tiếng nấc cụt cộng thêm vào đó là cái giọng lè nhà lè nhè:

"Mẹ nó rượu nặng quá, lão già nhớ bảo cái thằng đạo sĩ kia là tiền trông đồ tháng này tăng thêm 2% nhớ...''

Nhắc tới hai từ "đạo sĩ" thì Hà Nhị Phú biết ngay là Lưu Kính Thiên, bỗng hắn nhớ ra là kể từ lúc tên đạo sĩ này gặp mặt Tập Tận Tình aka con tà linh quản gia của lão thì hai đứa nó đã rất nhiều lần gặp mặt riêng tư, giấu mặt hắn rất nhiều lần thì như nhận ra được cái gì đó, hắn liền vung tay đánh ra hai lá bùa vào mông con tà linh quản gia của mình mà gầm lên:

"Con mẹ nó, hóa ra bấy lâu nay ngươi và thằng ôn kia dám thì thà thì thụt kiếm chác sau lưng ta, được vậy thì tháng này bố mày trừ lương!!!"

Nghe tới đây và đặc biệt là nhấn mạnh hai chữ "trừ lương" thì dù cho là người mà nói đúng hơn là quỷ hồn đang ở trạng thái bình thường còn phải giật nảy cả cái hồn thể chứ đừng nói là khi đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê thì ngay lập tức gã tà linh quản gia Tập này như bị giải rượu rồi lắp lắp:

''Ấy... ấy... ấy ông chủ, sao lại trừ lương, này... này...''

Mặc mẹ cho Tập quản gia đang kêu gào thảm thiết trong nhà, còn Hà Nhị Phú dứt câu cũng ngay lập tức ra khỏi phòng khách rồi hắn nhìn lên thanh kiếm rồi tự lẩm bẩm như chửi rủa:

''Mẹ nó mấy thằng mất dậy, trời thì lạnh, thằng em bên dưới thì cúi đầu, không lẽ mấy thằng các ngươi lại bắt ta phải dùng cái thân già này lê xác mà mang đồ cho các ngươi sao, đã thế ông đây tính tiền vận chuyển!!!"

Dứt lời thì Hà Nhị Phú liền khoác tạm chiếc áo khoác không rõ mấy tháng chưa giặt rồi bước nhanh ra ngoài và hắn cũng không quên việc khóa cửa nẻo cẩn thận vì hắn nghe đâu được là ở khu này gần đây có trộm cắp, tuy nhiên thì dù là một vị tiên nhân nửa mùa nhưng hắn cũng rất cẩn thận vì với châm ngôn sống là ''thà ăn cắp của thiên hạ còn hơn là để thằng khác xơi của mình'' thì ngay khi ra khỏi nhà thì hắn đã kích hoạt hệ thống cửa khóa bằng sinh trắc học nên chỉ có dấu vân tay và cái mặt tiền của hắn mới mở được chưa kể là còn lưới điện ngầm sẽ tự động kích hoạt khi có kẻ lạ không nhận diện được tới gần, động vào thì có mà chết như chơi.

Sau khi cảm thấy an ninh nhà mình đã được đảm bảo thì khi này hắn mới đi ra chiếc xe Ford Ranger bán tải mà hắn mới tậu được rồi lái nó hướng về phía đại học Thanh Hoa mà phi dưới màn mưa dày, ngay khi Hà Nhị Phú cùng chiếc xe khuất xa hẳn thì chẳng hiểu ở đâu lại chui ra một ông nhõi con ăn mặc thì bịt kín từ đầu tới chân như mấy thằng ninja Nhật Bổn đã lén la lén lút tiến đến gần cánh cửa của nhà Hà Nhị Phú và... cái kết thì bố ai biết nhưng mà chắc là tốn tiền điện... ahihi...

-------------------

Phía bên này phía sau khuôn viên trường đại học Thanh Hoa, diễn biến thì vẫn chẳng có cái con mẹ gì gọi là căng thẳng cả vì ba người Nguyễn Hoàng Dương vẫn đang cười nói chém gió các kiểu gì gì đó... ấy chết sai cốt truyện, nói đúng ra thì cụ thể là ở dưới đáy của hồ nước nơi mà Huyết Ngư đang phải gánh hai quả tạ, ngay khi nhận ra mình quên không mang theo Cổ Phong kiếm thì khi này Kính Thiên liền hét lớn về phía Tịnh Hòa:

"Hòa thượng, tôi để quên hàng ở chỗ lão Hà rồi, đen quá không lên trợ chiến được cho cậu rồi!!!"

Tịnh Hòa bên này nghe xong thì ngây người quay lại nhìn Kính Thiên với ánh mắt chán nản, trên mặt hắn lộ ra cái biểu cảm như muốn hỏi:

"Cái gì, con mẹ nó, vậy ăn cậu có quên không hả!!!"

Vừa mất tập trung một chút, đến khi quay người lại, Tịnh Hòa đã bị một cái xúc tu "siêu lô khổng tò" quét ngang một cái và cú chạm yêu này của con quái đã khiến cho tên hòa thượng bắn sang một bên rồi văng thẳng vào trong luồng nước, may mắn là có luồng kết giới cách thủy kia nên hắn cũng không bị ướt người mà cái này thì có quan trọng mẹ gì đâu mà tôi lại thêm vào nhỉ...

Bên này, Kính Thiên thấy Tịnh Hòa bị đánh bay và cũng là do nghiệp vụ nên hắn cũng quên mất một việc, ngay khi thấy Tịnh Hòa bị đánh bay sang một bên thì cũng liền đánh ra ba bốn đạo linh phù nhưng ba bốn đạo linh phù đó vừa bắn ra khỏi vòng kết giới trước người hắn rồi chạm vào luồng nước và sau đó những tấm linh phù đuổi quỷ của hắn hóa thành mấy mảnh giấy lộn, thấy vậy, biết cũng chẳng còn cách nào, Kính Thiên liền quay sang phía Huyết Ngư mà cầu cứu:

"Ê, hải sản, ngươi lên hỗ trợ tên hòa thượng đi!!!"

Huyết Ngư bên này với vẻ mặt dửng dưng đang khoanh tay đứng nhìn một màn tập thể dục của con thủy quái kia thì nghe thấy Kính Thiên nói vậy thì hắn liền như tức lên:

"Này, đừng có mà xúc phạm, đừng quên đây đang ở dưới nước và anh mày đây có thể biến chú mày thành gỏi chấm wasabi đấy!!!''

Kính Thiên nghe vậy thì cũng biết ở dưới nước mình không phải là đối thủ của con quái này lại chưa kể còn một bé thủy quái nhiều vòi kia nữa nên hắn cũng xua xua tay:

"Được rồi, được rồi, ta xin lỗi được chưa, ông tướng, giờ ngươi lên giúp tay hòa thượng đi!!!''

Huyết Ngư nghe xong thì đang định rẽ nước lao đi thì hắn khựng lại rồi nhìn Kính Thiên vẫn đang đứng bình chân như vại liền gắt:

"Vậy tên đạo sĩ thối nhà ngươi ở đây xem kịch à???''

Kính Thiên nghe tới đây thì giơ ngón tay giữa lên mà nói:

"Ấy, đừng nóng, là do ta không còn binh khí thôi!!!''

Huyết Ngư do chưa được mà cũng chẳng biết là được phổ cập kiến thức mới chưa nhưng hắn ta cũng liếc đểu Kính Thiên rồi chỉ hừ một tiếng rồi cầm cây trượng mà phóng thẳng vào trong dòng nước, trở lại với Tịnh Hòa thì sau khi bị cái xúc tu của con quái đánh bay vào luồng nước, lúc này hắn tỏ ra không phục lại lao lên và trong tay hắn bây giờ đã lôi ra món hàng quen thuộc của mình.

Tịnh Hòa vung thiền trượng quét ngang định bụng dùng phần lưỡi giống lưỡi rìu mà toan chặt đứt đi cái xúc tu đó nhưng khổ nỗi, ý tưởng thì rất hay nhưng thực tế lại không giống như lý thuyết vì do lớp da của con quái này dày vãi cả ra nên ngay khi thiền trượng của hắn chém tới thì ngay lập tức đa bật ra và khiến cho tay hắn phải tê dại cả đi, một màn này đã khiến ngây người, còn chưa định thần lại và rồi lại một chiếc xúc tu của con quái đánh tới và tặng cho tên hòa thượng một đòn nữa khiến cho hắn tiếp tục bay đi.

Còn với Huyết Ngư, thì ngay sau khi áp sát con thủy quái thì tên quái này liền vung trượng mà đánh ra hai luồng yêu khí màu lục về phía con quái nhưng con quái vật kia tưởng như là loại "mộng năng" nên chậm chạp, ai ngờ đâu đây lại là cái loại da dày thịt béo, chắc là do Tịnh Hòa chưa nói và con quái kia dù "mộng năng" của nó cũng có ích, ngay sau khi nó ăn trọn hai luồng lực của Huyết Ngư thì hai luồng lực đó bỗng phát ra âm thanh gì đó mà có vẻ như là khoái lắm vậy, thấy một đòn hạng nặng của mình mà như mà chắc gì đã đủ là một vết muỗi đốt đối với con quái này.

Tuy không có xi nhê gì nhưng điều đó là sai lầm của Huyết Ngư, hắn trợn trừng hai mắt như không tin vào mắt mình, đang định bơi ra chỗ khác để đánh lén thì nhanh như cắt, cái xúc tu to tổ bố kia liền nhanh chóng tung ra rồi quấn chặt lấy cả thân người Huyết Ngư khiến cho hắn không kịp trở tay.

Huyết Ngư bị quấn chặt lấy, không thể làm gì được mà hắn chỉ có thể buông tay thả lỏng cây trượng trong tay ra khiến nó rơi xuống đáy hồ, Huyết Ngư dùng cả mười đầu ngón tay với mười móng sắc nhọn liền bấu chặt vào lớp da thịt trên cái xúc tu đó thì... hắn đã bị bay bộ nail, hết cách Huyết Ngư hắn chỉ còn biết giãy giụa để thoát nhưng vẫn còn đang giãy giụa thì bụp, con quái đã siết chặt xúc tu và Huyết Ngư đã cứ vậy mà đi đời.

Trước đó còn là một con quái với lớp da đỏ còn bây giờ Huyết Ngư đã trở thành một đống hải sản bị xay nát, rồi từ phần xác thịt đã nát bét của Huyết Ngư bay ra một luồng hồn phách rồi bay thẳng vào cây trượng vốn là vũ khí bản mạng của hắn và khi phần hồn phách đó bay vào cây trượng thì viên ngọc lục trên phần thân của nó sáng lên một chút rồi cũng tan biến vào màn nước sâu.

Mắt thấy một màn này, Kính Thiên đành liều mình thử đạp không mà lao vào trong luồng nước để nhặt lại cây tích trượng của Huyết Ngư ai ngờ đạp không lại có thể sử dụng được ở đây, Kính Thiên không có Cổ Phong kiếm trong tay và bùa chú thì cũng chẳng có tác dụng con mẹ gì ở dưới nước nên hắn cũng không khác gì người bình thường.

Hắn vừa đến gần cây trượng của Huyết Ngư thì ai ngờ, con quái vật kia dù không có lộ hết thân mình nhưng những chiếc xúc tu của nó lại có độ cảm ứng vô cùng nhạy bén, ngay khi có cảm giác có chuyển động, con quái liền vung xúc tu nhằm thẳng chỗ Kính Thiên mà quật xuống.

Bị bất ngờ, Kính Thiên lại không kịp trở tay, cảm giác tử vong đang tới gần và biết kiểu méo gì mình cũng tèo nên hắn chỉ có thể nhắm chặt mắt và đưa tay lên như là phản xạ tự nhiên mặc dù biết là cũng chẳng có tác dụng gì, đang nghĩ trong đầu mình có vẻ như ngày này năm sau chính là ngày giỗ của mình thì một tiếng hô vang lên khiến cho hắn bừng tỉnh:

"Xá tịnh đàn lô ly đản....khai!!!"

Một luồng sáng màu nâu nhạt từ đâu quấn chặt lấy cái xúc tu đang đập về phía Kính Thiên, tên đạo sĩ này nhìn lại thì hắn đã thấy phía sau lưng mình cách đó khoảng 20m, Tịnh Hòa miệng đang lẩm bẩm chú ngữ gì đó mà hắn không hiểu nhưng với vẻ mặt nhăn nhó kia thì hắn biết là Tịnh Hòa đang vô cùng vất vả dùng tràng hạt xích quỷ để cứu hắn một mạng, hiểu ý tứ, Kính Thiên cũng nhanh chóng cúi người xuống nhặt lại cây trượng rồi cố gắng vận sức đạp không mà lao về phía của Tịnh Hòa.

Còn Tịnh Hòa mặc dù đã đạt tới bài vị thượng giải trong phật môn nhưng đối phó với con quái ''siêu lô khổng tò'' này cũng đã khiến hắn mất rất nhiều linh lực nên khi Kính Thiên vừa phi thân tới hắn đã thu hồi lại tràng hạt xích quỷ rồi cả hai cùng bay lên kéo theo đó là con quái.

Khi này phía trên mặt hồ, trời vẫn đang mưa tầm tã, còn ba người Nguyễn Hoàng Dương vẫn đang để ý dưới mặt hồ nước xem có biến gì không và cả ba cũng đã chuẩn bị xuống đó trợ giúp vì đã hơn 1 giờ đồng hồ trôi qua mà vẫn chưa có động tĩnh gì bên dưới, Khải Vũ còn đang chuẩn bị nhảy xuống thì bỗng từ phía xa chiếu tới chỗ ba người hai luồng ánh sáng từ đèn pha và một chiếc ô tô đang tới gần chỗ ba người và thứ xuất hiện sau đó chính là chiếc Ford của Hà Nhị Phú, cả ba còn đang thắc mắc tại sao ông này lại không ở nhà, Khải Vũ tiến lại xe rồi hỏi:

"Huynh nhớ nghề hay sao vậy???''

Nhị Phú kéo tấm kính xuống rồi nói:

"Hừ ta mà thèm ra đây với các đệ sao, là tên đạo sĩ kia để quên pháp khí ở chỗ ta, sợ các ngươi gặp bất lợi nên ta mang tới!!!

Dứt lời Nhị Phú liền mở cửa xe và cũng không quên mang theo Cổ Phong kiếm xuống rồi nhìn qua ba người mà hỏi:

''Tình hình thế nào rồi???''

Khải Vũ nhún vai rồi chỉ về phía hồ nước đáp:

"Hòa thượng, đạo sĩ và yêu quái đang ở dưới chứ sao, chưa thấy động tĩnh gì!!!''

Khải Vũ vừa dứt lời thì trên mặt hồ bỗng sủi bong bóng nước cùng với vài tiếng ''ùng.. ục...'' có một chút động tĩnh, Tuấn Anh và Kiến Phương ngay khi thấy có động thì liền tiến lại, cả hai đã sẵn sàng thủ thế để nghênh địch, chỉ chờ cho ba người bọn Tịnh Hòa ngoi lên là chiến, thấy vậy, Khải Vũ cầm lấy cái bao mà Nhị Phú đưa cho rồi cũng triệu ra viễn long đao mà sẵn sàng đánh, sau vài giây và rồi từ dưới mặt nước, hai người Tịnh Hòa và Kính Thiên như có một lực đẩy khiến cả hai bật lên rồi đáp thẳng lên đất, Kính Thiên vừa thở hổn hển mà nói:

"Hàng khủng sắp lên!!!''

Khải Vũ sau đó ném cái bao cho Kính Thiên rồi chờ đợi cùng với hai người Tuấn Anh và Kiến Phương và không để cho cả sáu người phải chờ đợi lâu, cũng từ dưới mặt hồ ngoi lên hai chiếc xúc tu to tổ bố, thấy hàng đến thì cả ba người Nguyễn Hoàng Dương liền vận lực đạp không rồi bay lên mà đánh và kế hoạch là kéo nó ra khỏi mặt nước.

Nhưng chỉ có điều là cả ba người chưa kịp nện binh khí xuống thì từ phía dưới mặt hồ, một luồng lực lượng vô cùng lớn liền hút lấy cả ba kiện thần khí của ba người, cảm thấy binh khí trong tay như bị kéo đi, cả ba người liền cố gắng nắm chặt lấy nhưng ai ngờ luồng lực lượng đó có sức hút vô cùng mạnh khiến cho cả ba không thể cầm chắc binh khí trong tay mà tuột mất, đành phải nuốt nước mắt mà nhìn theo chúng bị lôi xuống luồng nước.

Ba người Nguyễn Hoàng Dương bị lấy mất binh khí thì vô cùng điên tiết, cả ba liền vận linh lực mà tung ra trấn hồn chưởng mà đánh xuống hai chiếc xúc tu kia, ngay tức khắc cả ba luồng lực lượng khá mạnh đánh thẳng xuống hai chiếc xúc tu nhưng... nó cũng chỉ như muỗi đốt inox rồi như đến lúc để trả đòn, hai chiếc xúc tu kia liền vươn thẳng lên rồi quật xuống phía ba người, cả ba thấy vậy liền vận các phép để chống đỡ, càng ngày càng bị kéo xuống sát mặt nước, nhưng dù có cố thế nào thì cả ba vẫn không thể đẩy lên tiếp được.

Thấy vậy, Tịnh Hòa và Kính Thiên liền cầm chắc binh khí mà lao lên trợ chiến nhưng đáng tiếc là cả Cổ Phong kiếm và nhật nguyệt kim cang thiền trượng cũng bị hút lại rồi cũng theo chân ba kiện pháp khí của ba người Nguyễn Hoàng Dương mà đi xuống lòng hồ nước, Kính Thiên do vừa gặp lại ''em yêu'' nhưng chưa gì đã phải chia cách nên khi thấy vậy thì điên tiết, hắn liền đánh ra năm sáu đạo hoả phù về phía hai chiếc xúc tu.

Tưởng như thủy quái thì kị lửa nhưng ngược lại, chiếc xúc tu bị đánh lên những đạo phù chẳng những không bị làm sao mà lại còn đánh lại về phía Kính Thiên những cái gai nhọn, Kính Thiên thấy vậy thì cũng đạp không mà tránh né nhưng hắn lại chậm một nhịp liền bị một chiếc gai đâm xuyên qua phần đùi và ngay lập tức một con đau đớn dội lên não hắn và hắn cũng rơi xuống mặt nước.

Khi này từ vết thương của hắn máu đã loang ra một vùng và khiến cho mấy em bé tà linh chết trẻ dính phải máu của hắn ngay lập tức gào rú lên một cách đau đớn rồi cũng bay màu ngay lập tức, còn Kính Thiên hắn thì cũng chẳng quan tâm lắm mà hắn bây giờ là phải cố gắng mà bơi về phía bờ, thấy vậy, Hà Nhị Phú liền nhanh chóng đưa tay ra để kéo hắn lên bờ.

Còn bốn người Nguyễn Hoàng Dương và Tịnh Hòa thì gần như không chống cự được thì liền bị chiếc xúc tu kia quất ngang rồi đánh cả bốn bay về bờ, cả bốn người còn chưa kịp làm phép để giảm lực đạo va chạm nên cảm thấy trong người vô cùng đau đớn, nhưng vẫn còn chưa hết, chiếc xúc tu còn lại toan đập xuống phía bốn người, thấy vậy Tuấn Anh hét lớn:

"Các cậu... quay xe!!!''

Dứt lời thì cả bốn người liền nhanh chóng liền dùng tuyệt kỹ để tránh đòn nhưng chưa kịp thì từ trong làn mưa, như biết trước đường đi nước bước của chiếc xúc tu kia thì nhanh hơn bốn người một nhịp, một thanh kiếm từ đâu phóng đến rồi đâm phập vào chiếc xúc tu đó và nó đã có tác dụng, thanh kiếm đâm vào chiếc xúc tu và khiến cho nó bị chậm lại cùng với đó bắn ra một tia quỷ huyết và từ dưới đáy hồ, một tiếng rống vang vọng lên từ dưới mặt nước có vẻ như vô cùng đau đớn rồi dần dần hai chiếc xúc tu đó chìm hẳn xuống hồ nước và kéo theo cây kiếm vừa rồi tương tự như binh khí của đám người Nguyễn Hoàng Dương.

Bốn người Tuấn Anh thấy thoát nguy liền không ai bảo ai mà lao về phía Kính Thiên xem tình hình hắn như thế nào, thấy tên đạo sĩ vẫn đang trong tình trạng mất máu khá nhiều và rên rỉ đau đớn cũng không ít, Hà Nhị Phú ở bên cạnh nổi máu nhớ nghề y thì liền bảo Khải Vũ đứng gần đó:

"Khải Vũ sư đệ, đệ hãy rút cái gai nhọn ra để ta còn cầm máu!!!''

Khải Vũ nghe vậy thì liền đưa tay đang định rút thì từ đằng sau, một tiếng nói của nữ nhi gấp gáp vang lên:

"Thứ này là kịch độc, các anh đừng rút gai ra vội!!!''

Cả đám người nghe vậy thì quay lại thì ôi mẹ ơi, dưới ánh đèn thì ra đó là một cô gái và khi nhìn rõ thì cả đám chẳng biết nói gì nhưng có lẽ cũng đang muốn hỏi ''đây không biết là con cái nhà ai mà ngon vậy!!!'', nhận thấy năm người chiến hữu kia đang không chú ý gì đến vết thương của mình nữa, Kính Thiên mặc dù khá đau đớn cũng thấy tò mò mà cố ngoái đầu dạy mà nhìn, thì hắn khi nhìn xong thì chỉ muốn gạt bỏ đi hết đau đớn mà nói:

"Mọi người nhường tôi, tôi có phiếu bé ngoan!!!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.