“Lực bạt sơn hề, khí cái thế!
Thời bất lợi hề, Truy bất thệ!
Truy bất thệ hề, khả nại hà?!
Ngu hề! Ngu hề! Nại nhược hà?!”
- Bá Vương biệt Cơ.
“Lực xô núi, khí trùm trời!
Thời cơ bất lợi, Ô Truy chới với!
Ô Truy mệt, làm sao cởi?!
Ngu Cơ ơi hỡi! Đâu nơi ta đường?!”
- Hạng Vũ từ biệt Ngu Cơ, truyền rằng Hạng Vũ nói dứt lời này thì Ngu Cơ liền tuốt gươm tự vẫn.
- ---------
Nửa ngày đường, hay nói cho đúng là 1 đêm đường, sau khi rời khỏi Mân Việt Vu Vương trướng.
Hạng Thương dẫn theo người của mình rời đi lúc chiều muộn, không ngủ không nghỉ, đến bây giờ đã rời khỏi phạm vi tai mắt của Lang Thiên, cũng là lúc ánh ban mai nổi lên từ biển cả.
Ô Giang thủ lĩnh bất chợt quay đầu nhìn về hướng mặt trời mọc, mới sớm tinh mơ mà đã chói chang lạ thường, khiến cho hắn không thể không đưa tay lên che chắn tầm mắt.
Dựa theo tình báo ít ỏi mà Ô Giang hội có được sau khi bị Tự Vệ Quân phong tỏa, một chi hải quân của Âu Lạc đã phong tỏa bờ biển, theo sông Mân dũng tiến vào lục địa, đi đến đâu thu phục làng trấn đến đó, phần lớn nông dân đeo Khăn Vàng đều nghe tiếng mà hàng, chỉ só số ít Ô Giang tử đệ phản kháng nhưng cũng vô công.
Các chiến trường Bắc, Nam, Đông, Tây đều chẵng hề lạc quan, lại thêm chiều hôm qua vạch mặt với Lang Thiên, khả năng cao là Mân Việt sẽ lập tức tham dự vào cuộc chiến, nhưng không phải là phe Ô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/572003/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.