Cố Ung thấy biểu hiện của Chu Trị như thế thì cũng nổi máu chơi, lập tức hóa thân thành người kể chuyện trong các tửu lâu, lấy thơ ca đối đáp câu hỏi của khách nghe chuyện:
“Trữ La sơn Thi thị bộ tộc, chốn thanh bình thời sinh tiên nữ,
Thôn Đông thôn Tây cùng một đời nặn ra hai viên ngọc quý.
Một hôm sứ giả của vua ta đến tuyển nữ dâng cho Ngô bá,
Hòng cứu vãn vua ta khỏi cảnh tù đày, cứu vãn dân ta khỏi cảnh làm nô.
Thôn Đông mỹ ngọc hướng về hào hoa phú quý cung Ngô,
Vào chốn rừng sâu tìm hoa thơm cỏ lạ nấu nước rữa thân ngọc ngà,
Ngọc kia sáng lóa như thiên tiên hạ phàm từ điện vàng cung mây,
Lại tỏa hương thơm ngát như vạn hoa cùng nở vào mùa xuân.
Thôn Tây mỹ ngọc vừa mới tang phụ mẫu khóc ròng ròng,
Đạo hiếu ở trên đâu màng chi vinh hoa phú quý cho riêng mình.
Ngọc kia ẩn giấu trong áo tang bạc màu và thân tóc thiếu chãi chuốt,
Trái tim hiếu đạo được giấu sau đôi tay lãm lũ từng hết lòng phụng dưỡng song thân.
Tây Thi! Tây Thi! Tây Thi!
Đôi tay mãnh như sơn mai sao che được trái tim sáng của nàng?
Bụi đất lấm lem trên gò má tựa trăng cao ấy chính là ngọc,
Mỗi lần nàng rữa mặt nơi dòng suối, cá tôm tranh nhau từng chút bụi tiên rơi xuống từ cung khuyết.
Tây Thi! Tây Thi! Tây Thi!
Xin hãy đem tấm thân tiên ngọc này hiến dâng cho tổ quốc!
Chỉ có xinh đẹp thôi là không đủ, tổ quốc cần một trái tim đức hạnh!
Sứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/572000/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.