Nắng lên cao chiếu thu vàng rực, tiếng nói cười hắt những mái hiên.
Thành Trường Sa nhiều lầu cao, một số là tài sản riêng của những gia đình giàu có, nhưng phần đông lại là chốn kinh doanh nhộn nhịp như khách sạn, quán ăn hoặc kiêm cả hai.
Nếu có ai hỏi ở quận thành Trường Sa hiện giờ lĩnh vực nào buôn may bán đắt nhất thì cánh thương buôn sẽ không ngần ngại trả lời rằng ấy là nghề mở cửa đón khách nghỉ chân.
Cứ nhìn khung cảnh chung quanh mà xem, từ chập nắng gắt thì đường cũng thưa, nhưng người ta không phải đi về nhà, mà là đi tìm nơi ăn uống nghỉ ngơi giữa ngày bên bạn bè đồng nghiệp.
Tại các hàng quán, kẻ ra người vô nườm nượp, bàn ghế chẵng trống được quá nửa phút, cánh nhân viên phục vụ dẫu thạo việc đến đâu, thoắn chân liền tay đến đâu, cũng cứ phải tất bật liên hồi.
Đám thực khách vừa dùng bữa vừa bàn tán nói cười rôm rã. Các câu chuyện từ 8 phương trời, lịch sử cổ đến thời sự nay được kẻ ra nam vào bắc bàn tụng rôm rã. Âm thanh của sự đông đúc và đa dạng dội tưng từ mái hiên của khách sạn này sang lầu cao của quán ăn khác. Dưới đường dù đã vắng người vì nắng gắt nhưng không khí phố phường vẫn chưa từng tắt cuộc tưng bừng.
Cảnh tượng ấy không chỉ khiến cho Asiana và Bard bỡ ngỡ ngạc nhiên mà đến cả ‘người địa phương’ Nguyễn Bảy cũng thổn thức không thôi vì sự đổi thay của Trường Sa.
Dân thành phố thấy ‘hai lúa’ mắt to mồm tròn thì hí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/571987/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.