Chỉnh lý lại tâm trạng, Hoàng Hùng mở giọng ôn hòa:
“Vô cùng hoan nghênh anh, Bard,
Nhưng anh trước hết nên biết lãnh thổ của chúng tôi rất rộng lớn, người dân cũng rất nhiều và đều lao động chuyên cần không chỉ để cống hiến mà cơ bản nhất là để nuôi thân.
Tôi, với tư cách là một người bạn, không hề hi vọng anh trở lại với kiếp du ca nay đây mai đó kiếm miếng ăn qua ngày.
Một nghệ sĩ tài hoa như anh nên đứng tại một sân khấu lớn hơn, để càng nhiều người được hiểu hơn về vẻ đẹp của tạo hóa và thêm yêu tự nhiên”
Hoàng Hùng nhìn sâu vào mắt Bard hỏi:
“Bard, anh nghĩ sao về lời đề nghị trở thành người chủ chốt của một đoàn văn nghệ do Hội Đồng tài trợ?”
Bard cau mày, hắn gặp qua những đoàn cung nhạc của vua chúa, thậm chí từng được yêu cầu làm nhạc quan của Marcus Aurelius một thời gian ngắn trước khi vị đại đế này đột ngột băng hà.
Gọi là quan nhưng đối với Bard thì thứ văn nghệ trong cung cấm không chỉ gò bó sự tự do và sức sáng tạo của người nghệ sĩ, mà hơn hết là nó còn bị cưỡng ép bẻ cong cho những thú vui kịch cỡm và những chiêu trò chính trị lố lăng,
Ví như Commodus vẫn thường cho dàn nhạc tung hê hắn trong những buổi biểu diễn tàn sát người vô tội một cách máu lạnh nhân danh vinh quang ở Colosseum, điều mà Bard đã kịch liệt lên án đến độ bị đưa vào ngục.
Dường như hiểu được ý nghĩ của Bard, Hoàng Hùng bổ sung thêm:
“Văn nghệ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/571981/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.