-----------
Theo sau mệnh lệnh của Hà Tiến, đám thân binh thuộc tướng cũng xông xáo lao lên, làm tan rã hết trận hình mà Lư Thực bố trí.
“Không thể! Dừng lại! Ổn định đội hình!”
- Lư Thực liên tục hô 3 tiếng nhưng chẵng bỏ công bởi vì …
“Giết 1 người thưởng 3000 tiền.
Giết 3 người thưởng 1 vạn tiền.
Giết tên bắn lén kia thưởng 3 vạn tiền!!!”
- Hà Tiến liên tục gào thét, cầm kiếm chỉ về phía cung thủ vừa bắn chết thân binh của hắn.
Mùi tiền sộc lên não, làm ù tai đám lính, trong mắt của chúng chỉ có tiền và đầu người, hoặc nói cho đúng thì cả 2 là một.
Đám binh lính này không phải thân binh của Lư Thực mà là vệ quân Hoàng Thành hỗn hợp với sai nha phủ Đình Úy.
Hai công việc này cứ tưởng ngon ăn vì quan chức khá cao lại gần triều đình, gần hoàng đế,
Nhưng thực ra thì chất béo ít hơn nhiều so với đồng nghiệp ở địa phương và phố phường nhỏ nơi mà binh lính sai nha có thể tùy ý bắt chẹt từ bình dân lẫn bá hộ,
Thêm nữa, bởi vì tranh chấp quân quyền nơi trung ương cũng gay gắt hơn địa phương nên lương thưởng của họ hết bị phe này cắt lại bị phe kia xén,
Bởi thế, nói là quân binh tinh nhuệ nhưng thực ra ốm đói vô cùng, ngoại trừ tập luyện nhiều hơn một chút, trang bị mới đẹp hơn một chút, thì hầu như không hơn được quân địa phương, thậm chí còn thua về kinh nghiệm thực chiến bởi Lạc Dương quá đỗi an bình so với các nơi khác.
Lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/571955/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.