Nói thật, tác đánh máy xong cũng không biết mình vừa làm cái gì.
Răng khôn mọc không khôn, đã đau đầu lại nhức răng.
Bố khỉ!
- -----------
Trương Ninh Nhi và Trương Giác lần này không chỉ mang theo hộ vệ thân cận mà còn có cả Chu Mặc, tổng cộng 8 người.
Phân đàn cũng không có việc gì lớn gấp, mà Thanh Châu lại là địa bàn của Chu Mặc, cho hắn theo cũng không có việc gì to tát.
Đương nhiên, Trương Giác cũng rất dò xét một phen về mức độ ‘đoàn kết’ của 2 vị chính phó thủ lĩnh phân đàn Thanh Châu.
Lý Năm nhìn thấy người đến có chút nhiều thì hét lên:
“Những người phía trước dừng lại!”
Đinh Ba lập tức gác đao lên cổ Quản Hợi, lúc này đã bị nhét giẻ vào mõm, buộc chặc miệng, chỉ phát ra được mấy tiếng hừ hừ.
Dưới ánh đuốc lập lòe, ‘Trương Giác’ thấy cảnh này liền phất tay ngăn lại đám thuộc hạ xông xáo, vốn đang định phi vọt lên.
Hai bên đứng cách nhau hơn 10 trượng (33 mét),gió đêm đông thổi vù vù lạnh như dao cắt, cũng may nơi này gần biển có khí hậu đại dương điều hòa bớt, ở nội địa Trung Nguyên lúc này tuyết đã bắt đầu nặng triễu.
‘Trương Giác’ cười nói vọng lên, cao thanh vang vang:
“Ta còn tưởng các ngươi không sợ trời không sợ đất!”
Hoàng Hùng đối lại:
“Hahaha!
Chỉ là kiến cỏ sao dám không sợ trời?
Trời xanh cũng sợ, trời vàng cũng sợ!”
‘Trương Giác’ chỉ hắn quát:
“Nếu đã biết sợ, sao còn dám ngông cuồng bắt bớ người?!”
Hoàng Hùng bình tĩnh trả lời:
“Kiến muốn sống, cỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/571943/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.