“I hear babies crying, I watch them grow.
They will learn much more than I will never know”
“Tôi nghe trẻ thơ khóc, tôi nhìn chúng lớn lên.
Chúng sẽ khám phá thật nhiều, vượt xa khỏi những điều mà tôi chẵng bao giờ được biết đến”
- Lời bài hát What a wonderful world!
(P/s: lúc đọc lại, đột nhiên cảm thấy ‘khám phá’ có lý hơn ‘học’, chủ yếu là để tách biệt ‘learn’ và ‘study’)
“Ể!??”
Nghe tiếng nói ôn tồn lễ phép vang lên từ phía Hoàng Hùng, bọn người Chu Dị, Cố Ung, Tào Tháo đều ngây ra như phổng.
Chu Dị hỏi khéo:
“Mới sinh mà đặt tự ngay có phải có chút không hợp lẽ thường?”
Cố Ung lại thích ứng rất nhanh:
“Lo gì, chỉ là nói chơi, nghe là được, cũng không phải cưỡng ép đặt ngay”
Tào Tháo ngẫm nghĩ gật đầu cho là phải:
“Cũng đúng!
Việc đặt tự sớm cũng không phải chưa từng có.
Chúng ta cũng chỉ là nêu mấy ý kiến.
Ta tới trước!
Chu huynh, ngươi làm người không có gì để nói nhiều, chỉ có bốn chữ
QUÂN TỬ NHƯ NGỌC”
Tào Tháo gằn giọng nhấn mạnh từng chữ vỗ vai Chu Dị rồi cầm chén rượu đứng lên đi xiêu vẹo tới cửa sổ, chỉ tay về hướng hoàng cung, nói:
“Ngươi từng nói rằng ngươi ra làm quan chính là trãi đường cho con trai.
Nói hắn thiên phú xuất chúng.
Như vậy thì sao không lấy chí hướng vào nơi điện các làm tam công thừa tướng, thay thánh thượng cầm Hòa Thị Ngọc Bích xét duyệt chuyện thiên hạ?
Vậy thì, …”
Tào Tháo ngửa đầu cầm chén rượu đổ ngược, rượu vương vãi trên râu áo:
“Tử Bích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-hung-dien-nghia/262507/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.