Đầu tháng 9, sau những ngày hè oi ả, nhiệt độ vẫn nóng như thiêu đốt, không có một chút mát mẻ nào. Trong bóng cây xanh um tùm, tiếng ve liên tục kêu ríu rít.
Trong phòng học, một chiếc quạt cũ kêu cọt kẹt, những làn gió nhỏ do nó tạo ra cũng không thể xua tan đi được hơi nóng trong không khí.
Dù vậy, những học sinh trong phòng vẫn cắm đầu vào việc, lật từng trang đề thi và viết với tốc độ nhanh.
Thầy giáo ngồi trước bục cầm điện thoại di động, thỉnh thoảng liếc nhìn học sinh phía dưới, chán nản hắng giọng rồi cúi đầu lo việc riêng.
"Này, này!" Vương Viễn Tân ngồi ở hàng sau đưa mắt nhìn chung quanh rồi ấn tờ bài thi trên bàn xuống, ngoại trừ viết tên mình vào khu vực quy định, phần còn lại của tờ giấy hoàn toàn trống rỗng, gã vô tình cào bút lên tờ giấy thô, không viết được một chữ nào, chỉ có thể dựa vào học sinh trước mặt, "Ngu Thư Niên…!"
Vương Viễn Tân cẩn thận nghiêng người qua bàn, tránh ánh mắt của giáo viên, lén lút huých người ngồi ở hàng đầu, “Ngu Thư Niên!” Gã thì thầm, trầm giọng thúc giục, “Cho tao đáp án câu hỏi trắc nghiệm, nhanh lên."
Ngu Thư Niên không trả lời, cậu chống cằm, cây bút đang lơ lửng trên tay không chạm vào giấy, khi bị huých nhẹ, cậu hơi cúi đầu xuống, từng sợi tóc rơi xuống trán, tạo thành một vệt cái bóng nhỏ trên đôi mắt hơi khép lại của cậu.
Sự im lặng kéo dài khiến Vương Viễn Tân ngồi ở hàng sau càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-cho-cau-nhung-bai-tho-ngot-ngao/2773995/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.