Ánh mắt Bách Dịch Nhiên khẽ động, đôi mắt mở to đột ngột không thể che giấu được suy nghĩ trong lòng.
Hiển nhiên không ngờ rằng mình sẽ nghe được câu trả lời như vậy, góc miệng không kiểm soát được mà cong lên.
Lời nói bình thường tựa như ánh sao lấp lánh rơi vào lòng, trong khoảnh khắc đó, Bách Dịch Nhiên như quên cả thở.
Ngồi gần nhau, hai cái bàn sát nhau, cánh tay vô tình chạm vào nhau ở ngay đường giữa.
Nhìn nụ cười dịu dàng trên mặt Ngu Thư Niên ở bàn bên cạnh, Bách Dịch Nhiên nhẹ mở môi, lời muốn nói như nghẹn trong cổ họng, không thể nói thành lời.
Hơi nóng phía sau tai im lặng lan tỏa, đầu ngón tay đặt trên bàn cuộn lại rồi mở ra, ngẩn ngơ vuốt ve tờ giấy một lúc. Trong khoảnh khắc đó, ngay cả việc đặt tay cũng không biết đặt ở đâu.
Ngu Thư Niên cũng đang nhìn hắn.
Có lẽ Bách Dịch Nhiên tưởng rằng mình giấu rất giỏi nhưng trong mắt Ngu Thư Niên, gò má ửng hồng nhạt cũng đủ phơi bày mọi suy nghĩ của hắn.
Ngu Thư Niên ho nhẹ, dùng đầu ngón tay gõ gõ lên tờ giấy, "Nhanh viết bài, chẳng bao lâu nữa sẽ không kịp đâu.
Bách Dịch Nhiên giật mình, khẽ mím môi, quay đầu không nhìn người bên cạnh nữa, nhẹ nhàng đáp: "Ừm... được."
"Hai người đang nói gì vậy? Kể tôi nghe với." Phàn Thiên Vũ chán nản ngồi ở hàng sau, cũng tò mò về việc bạn học lớp 1 được sắp xếp đến giúp đỡ lớp của họ."
Dù sao trong ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/viet-cho-cau-nhung-bai-tho-ngot-ngao/2773971/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.