Tôi từng ngây ra rất lâu trong vô số đêm đen, từ bây giờ là ngày dài bất tận.
— Nhật kí An Viên
Thẩm Hành Xuân và An Viên bị Vu Dương tống cổ, hai người tay nắm tay về phòng mình.
Vu Dương mới đóng cửa, quay đầu thấy Tề Vân Phong đang dựa vào đầu giường, tay cầm điện thoại, cũng đang nói chuyện sến rện với người yêu mình.
Khi anh muốn đuổi Tề Vân Phong đi mới nhớ ra đây là phòng Tề Vân Phong, lại quay đầu đi về phía cửa, đi ra về phòng mình.
Giữa chừng Thẩm Thu gọi điện cho Thẩm Hành Xuân, nói nhớ họ rồi, muốn họ về sớm.
Qua một trận lớn đêm qua thì tuyết không rơi nữa, Thẩm Hành Xuân và An Viên tính thời gian, nói với Thẩm Thu hôm sau sẽ về.
Hôm sau là mùng tám, rất nhiều hàng quán đã mở, trước khi về hai người lại mua cho ông bà không ít đồ, đồ ăn đồ dùng đều có cả, nhớ ra rau trong tủ lạnh hồi Tết đã sắp ăn hết, lại mua thêm không ít rau xanh về, còn mua cho Thẩm Thu không ít đồ chơi và quần áo đẹp.
Lâm Hạo đã chuẩn bị xe trước cho họ, khi hai người về đến nhà đã là hơn 8h tối.
Ông đi khám chưa về, Thẩm Thu đã ngủ, hai người không gọi bé, để đồ mua cho bé ở cạnh gối bé.
Trước đây cô bé kể bạn nào đấy đấy đấy ở nhà trẻ mình có một cái gối thỏ con, cứ khoe khoang với cô bé, cũng đòi một cái.
Lần này ngoại trừ thỏ con, Thẩm Hành Xuân đã mua cho bé nhiều thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/359706/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.