Tuyết và đêm, không còn là nỗi thấp thỏm lo sợ.
— Nhật kí An Viên
An Viên nói mấy tiếng “không phải tiêu chuẩn kép”, lại ngồi trên đùi Thẩm Hành Xuân nửa ngày, cuối cùng lắc lắc vai anh, nói:
“Anh, anh bế em lên giường đi.”
Hiện tại Thẩm Hành Xuân đã là bạn trai chính thức của cậu rồi, hai người còn mới trao nhau một nụ hôn chính thức, cậu còn ngồi trên người Thẩm Hành Xuân, thân mật biết bao.
Bây giờ An Viên yêu cầu cái gì đều là lời ngay lẽ thẳng, nước mắt vừa rơi vẫn đang lấp lánh trên mặt, đâu đâu cũng mãn nguyện.
Thẩm Hành Xuân hai tay giữ mông An Viên đứng dậy, xốc lên, liếc về phía giường một cái, lùi ra sau hai bước.
Chính vào lúc chân anh mới kê lên giường, An Viên lập tức đè anh xuống, hai người cùng ngã lên chiếc giường đôi đằng sau.
An Viên còn nằm trên người Thẩm Hành Xuân.
Đệm giường rung lắc mấy cái, chân hai người trống không, dép lê trên chân đã tuột ra.
Chân Thẩm Hành Xuân chẳng may đập vào góc giường rắn chắc, khi ngã lên giường lưng bật lên một cái, An Viên cúi đầu, trán liền đập vào sống mũi anh.
Thẩm Hành Xuân thấy mũi tê rần, hít một tiếng, nghèn nghẹn nói:
“Viên nhi, đau.”
An Viên nghe Thẩm Hành Xuân kêu đau, đưa tay sờ mũi anh, lại thổi mấy hơi.
An Viên thổi vào mũi anh nửa ngày, Thẩm Hành Xuân cong ngón chân, cười nhẹ mấy tiếng rồi nói:
“Hết đau rồi.”
An Viên nhìn mắt anh, tưởng Thẩm Hành Xuân đang trêu mình, há miệng nhá một cái lên chóp mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/359704/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.