Bất kể là tuyết lớn tung bay hay điêu tàn, thời gian đã trôi qua không cách nào quay ngược, cũng không cần quay ngược, bởi vì tôi đã đợi được hồi đáp.
— Nhật kí An Viên
Sáng 30 Tết, An Viên bị tiếng pháo đánh thức, trời còn chưa sáng hẳn, tiếng pháo bên ngoài lách ta lách tách, từ lúc bắt đầu thì không ngừng nghỉ.
Bên ngoài nổi gió lớn, đập ầm ầm vào cửa kính.
An Viên mở mắt thì thấy Thẩm Hành Xuân đã tỉnh rồi, đang nhìn cậu, như đã tỉnh rất lâu, cũng đã nhìn cậu rất lâu, mắt đờ cả ra rồi.
An Viên chớp chớp mắt, bỗng nghe Thẩm Hành Xuân nói:
“Hăm mốt rồi, Tiểu Viên nhi, chúc mừng sinh nhật, chúc mừng năm mới.”
An Viên sáng nay dậy muộn, phát hiện mình vẫn đang ở trong chăn Thẩm Hành Xuân, lần này cậu không lăn ra vội, cứ nằm như thế.
Hai người trong chăn áp rất sát, An Viên còn đang gác cẳng chân lên đùi Thẩm Hành Xuân, lúc muốn thu về chẳng may nhấc lên trên.
Đồ ngủ không dày, không che chắn được phản ứng buổi sáng, An Viên không nghĩ nhiều đến thế, Thẩm Hành Xuân không ngờ An Viên sẽ nhấc chân.
Hai người đều ngây ra, Thẩm Hành Xuân lặng lẽ trở mình, quay lưng vào An Viên.
An Viên không nói gì, Thẩm Hành Xuân ho một tiếng, nói:
“Sáng ra, đều như thế.”
An Viên ừm một tiếng, nói với gáy Thẩm Hành Xuân:
“Anh Xuân, chúc mừng năm mới.”
Thẩm Hành Xuân lại đáp An Viên mấy tiếng “chúc mừng năm mới”.
Trong nhà không sáng lắm, hơi tối, An Viên nhìn gáy Thẩm Hành Xuân, hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/359702/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.