Khi ấy tôi hẵng còn nghĩ, mai này sẽ có vô số mùa đông, vô số miền trắng, trong mùa đông và màu trắng, đều có anh Xuân.
— Nhật kí An Viên
An Viên cứ ngồi đó, tay bưng cốc nước kia, nước nóng trở thành nước ấm, rồi trở thành nước nguội, ngắt quãng từng cơn, cậu đã nghe hết lời người phụ nữ cậu nên gọi là “mẹ” đang ngồi trên sofa.
Cảnh Bạch rót nước xong đã về phòng, trong phòng khách chỉ còn An Viên và người phụ nữ trên sofa.
Tên tiếng Trung của Linda là Giang Lam, cô không giấu An Viên điều gì, kể rất nhiều chuyện trước đây, lúc trước cô và An Quốc Khánh làm ăn ở quê, đang phất lên, có An Viên xem như là một sự cố.
Giang Lam đi vào năm An Viên hai tuổi, cô luôn muốn ra nước ngoài phát triển, nhưng An Quốc Khánh muốn ở lại trong nước, thời gian trôi qua, hai người dần xa cách, sau đó cô không từ mà biệt, bỏ đi Quảng Châu, sau đó đi Washington.
Mấy năm trước khi An Quốc Khánh vừa gặp chuyện, vẫn chưa biết ông bà Thẩm nhận nuôi An Viên đã viết thư cho Giang Lam, gửi đến quê cô, nhưng hai năm trước Giang Lam mới nhận được lá thư ấy từ họ hàng.
Hai năm trước công ti Giang Lam ở nước ngoài gặp vấn đề, kiện cáo liên miên, cô bị hạn chế, cấm xuất cảnh nên không thể về ngay.
Giang Lam đã nói xong từ lâu, An Viên vẫn im lặng rất lâu, cậu thật sự không biết nên phản ứng ra sao, những chuyện này đối với cậu mà nói quá đỗi đột ngột,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/359690/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.