Tuyết đã ngừng, gió vẫn đang thổi.
— Nhật kí An Viên
An Viên cúp máy, vừa hay thấy Văn Nhạc lấy cơm về, Văn Nhạc đang rụt cổ cong lưng, còn ôm ba hộp cơm trong lòng, sau khi qua cổng kí túc xá thì giẫm lên thảm chống trơn, vỗ tuyết trên đầu và người.
“Anh Nhạc.” An Viên đi qua. “Em cầm hộp cơm giúp anh nhé.”
“Tiểu Viên nhi, sao em ở dưới này, không biết cơm trong hộp có nguội không.” Văn Nhạc đưa hộp cơm của Thẩm Hành Xuân cho cậu. “Đúng là lạnh quá.”
“Em xuống gọi điện cho bà.” An Viên đón lấy hộp cơm, cầm bằng hai tay. “Nguội rồi cũng không sao, có hai người bạn sang đưa cơm rồi.”
“Thân thiết ghê, ăn chực theo hai người vậy.” Văn Nhạc cười nói, lại hỏi: “Chiều nay em đi đâu đấy? Anh em nhoài ra cửa sổ ngó xuống dưới lâu lắm đó.”
“Buổi chiều ra ngoài đi loanh quanh, anh em nhoài ra cửa sổ ngó em à?”
“Ngó đấy.” Văn Nhạc đi lên cùng An Viên, anh bị cóng không nhẹ, bậc thang bị giẫm lên kêu răng rắc. “Anh tan lớp quay về phòng nửa tiếng, anh em chống nạng xuống giường ngó mấy lần liền.”
An Viên lặng lẽ cười, ngón tay không ngừng ve vuốt hộp cơm.
“Chiều nay đúng là em đi khá lâu thật.”
“Lại chả, anh em nói mới chiều em đã ra ngoài rồi.”
“Mai không đi nữa.” An Viên nói.
Văn Nhạc trước giờ dễ gần, sau khi về phòng nói với Tề Vân Phong và Cảnh Bạch hai câu là thân.
Thẩm Hành Xuân hỏi An Viên bà tìm cậu có việc gì, An Viên nói với anh, Thẩm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/359688/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.