Cảm giác khó chịu chưa đến mức hoang đường, từ ngón tay trở đi, không còn gì là dễ chịu nữa.
— Nhật kí An Viên
Ngày hôm sau trời nổi gió, giảm nhiệt độ, Thẩm Hành Xuân bèn đưa An Viên đi dạo gần đó, hai người ở ngoài lạnh cóng, đến trưa đã về.
Chiều, Tề Vân Phong và Cảnh Bạch về, buổi tối bốn người cùng ăn cơm.
Thứ hai trong nhà chỉ có Cảnh Bạch và An Viên, Thẩm Hành Xuân đi học, Tề Vân Phong đi làm, Cảnh Bạch không có lớp, ngồi trên sofa với An Viên, mỗi người đắp một tấm chăn len nhỏ xem TV.
Cảnh Bạch thấy hai người kia đều đã đi mới huých tay An Viên.
“Tiểu Viên nhi, tối hôm đó xem phim hay không?”
“Sợ lắm.” An Viên nhớ lại mấy cảnh quay đáng sợ trong phim, rụt cổ. “Gan em bé, bé lắm bé lắm.”
“Anh cố tình mua vé phim kinh dị cho hai đứa xem đấy.” Cảnh Bạch nói.
An Viên thấy lời Cảnh Bạch hơi khó hiểu.
“Anh Bạch, không phải anh nói là đi công tác cùng anh Phong, không có thời gian đi xem nên mới bảo bọn em đi à?”
“Chuyện công tác bọn anh đã lên kế hoạch xong xuôi từ tuần trước rồi, sao có thể mua vé xem phim được, anh nghe Đại Xuân kể mi sắp đến Bắc Kinh chơi, bao giờ nghỉ sẽ về cùng hắn ta nên anh mới đi mua vé xem phim đấy, còn là hàng cuối nữa.” Cảnh Bạch đáp.
An Viên ngả lưng ra sau, người đổ rạp ra sofa, cười, “ây chà” một tiếng.
“Anh Bạch, hóa ra anh cố tình à, em đã bảo mà, nghĩ anh với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/359684/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.