Ngày hè rất dài, nhưng không thắng nổi sự hốt hoảng trong tôi.
— Nhật kí An Viên
Thẩm Hành Xuân đứng tại chỗ một lúc, kiềm chế chút bối rối kia, cất tiếng nói:
“Bác đứng dậy trước đi ạ, đừng ngồi xổm nữa.”
Trương Mai phản ứng hơi chậm chạp, một lát sau mới coi như hiểu ý Thẩm Hành Xuân, cúi đầu “ừ” một tiếng, hai bàn tay chống lên đầu gối, động tác đứng dậy vừa ề à vừa vụng về, nửa thân trên lắc lư ngửa ngày vẫn chưa đứng lên được, cơ thể hơi loạng choạng mấy cái, cỏ dại xung quanh cũng lắc lư theo.
Thẩm Hành Xuân sải bước qua bụi cỏ, đi tới đỡ lấy cánh tay Trương Mai.
Trương Mai lảo đảo hai bước, sau khi thẳng lưng lên muốn kéo bàn tay Thẩm Hành Xuân, cuối cùng ngón tay dừng ở giữa không trung, chỉ vịn vào cánh tay cậu.
Khi ở gần, Thẩm Hành Xuân mới nhìn rõ hoàn toàn, sắc mặt Trương Mai vàng vọt, hai khóe mắt và gò má lõm sâu, trọng lượng dựa trên người cậu rất nhẹ.
Trời gần ba mươi độ, Trương Mai lại mặc áo dài quần dài, lưng hơi còng, cơ thể gầy gò thùng thình trong lớp quần áo, đoạn cuối bắp chân quắt queo lộ ra dưới ống quần.
Bác đi một đôi giày màu lam đã ố vàng, mặt giày đã mòn đến xù lông, giẫm lên nền cỏ sau mưa, mặt giày và gấu quần dính đầy vụn cỏ và bùn đen sì.
“Xa như thế, sao bác đến được đây?” Thẩm Hành Xuân đỡ Trương Mai sang một chỗ khô ráo hơn.
Nhà cũ của cậu cách đây phải hơn một trăm cây, Trương Mai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/359668/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.