Mùa đông giá rét, trong khu rừng bạch dương ngày xuân, trên vai anh Xuân, hoàn toàn kết thúc.
— Nhật kí An Viên
Mới sáng sớm bà nội đã sang gõ cửa phòng hai đứa nhỏ.
“Đại Xuân ơi, Tiểu Viên nhi ơi, dậy thôi, dậy dán tranh Tết với câu đối nào, dán xong ăn há cảo.”
Thẩm Hành Xuân và An Viên nhổm dậy khỏi chăn, nhanh nhẹn mặc quần áo mới mua trước đó, đánh răng rửa mặt xong, Thẩm Hành Xuân đưa An Viên sang nhà kề tìm tranh Tết và câu đối mua lúc trước khi lên trấn gom đồ Tết.
An Viên cầm cuộn tranh Tết, hai bức tranh Tết đều do em chọn, bức đầu vẽ một em bé mập mạp mặc yếm đang cưỡi cá chép, bức kia vẽ em bé mập mạp đang ngồi trên đài sen.
Lí do em chọn hai bức tranh em bé mập rất đơn giản, bởi vì mặt em bé tròn hơn em.
Khi đặt cạnh nhau, mặt em trở nên thanh thoát hơn nhiều.
Đây có lẽ chính là điểm đáng yêu ở trẻ con, luôn biểu lộ sự bướng bỉnh ngây thơ của chúng ở những chi tiết không dễ phát hiện.
Bà nội đã đun một bát keo để dán câu đối và tranh Tết.
Bên ngoài quá lạnh, Thẩm Hành Xuân dẫn An Viên dán trong nhà trước, tranh Tết mỗi phòng một bức, phòng ông bà dán một bức, phòng hai đứa dán một bức, rồi dán chữ “Phúc” và “Ngẩng đầu thấy Tết” trên mấy cánh cửa.
Dán xong xuôi từ trong ra ngoài, Thẩm Hành Xuân đậy một lớp vải dày lên chậu keo rồi đưa An Viên ra dán câu đối ở cổng.
An Viên sớm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/359657/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.