Người tuyết có mắt có mũi, người tuyết giúp tôi nghe lỏm được, anh Xuân có người yêu rồi…
— Nhật kí An Viên
Chuyện gia đình ông nội Thẩm nhận nuôi An Viên rất nhanh đã truyền khắp thôn, đám hóng hớt đầu tiên là bọn trẻ mới lớn trong thôn, mỗi ngày đến tận mấy tốp, đều vì muốn xem em trai mới của Thẩm Hành Xuân.
An Viên đứng trong góc nhà, bị một đám trẻ con lớn nhỏ bao vây, Thẩm Hành Xuân có mặt thì còn che chắn cho em được, khi cậu không có mặt, một mình em không ứng phó nổi.
Trước đây em chưa từng trải nghiệm việc bị người lạ vây quanh quan sát thế này, có hơi không quen, hơn nữa trong lòng còn hơi kháng cự, lần nào vẻ mặt cũng không dễ chịu lắm.
Trẻ con nơi đây đều rất vô tư, cũng không giữ khoảng cách với một người lạ như em, có đứa còn lên kéo thẳng tay em, ban đầu An Viên còn nhịn được, về sau dứt khoát đeo găng đội mũ luôn, ở trong nhà cũng bọc kín mình, chỉ để lộ đôi mắt đen láy chớp chớp.
Bọn trẻ con quá tò mò về em, những câu hỏi hằng ngày người đến hỏi cũng như nhau.
…
“Đằng ấy tên gì thế? Năm nay mấy tuổi rồi?”
“Quê đằng ấy ở đâu? Nói mấy câu bằng tiếng địa phương đằng ấy cho bọn này nghe đi…”
“Sao đằng ấy lại đến nhà ông Thẩm thế?”
An Viên chọn ra một số những câu hỏi em muốn trả lời, đáp mấy tiếng.
Một đứa trẻ mặt đen như đít nồi, cao hơn An Viên một chút còn thò lò mũi, cứ thế dùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan/277364/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.