Tôi nói: "Trời mưa lớn như vậy, sao nhóc không biết đường tìm chỗ trốn thế?" 
Lúc nói chuyện, theo bản năng tôi định đi lấy cho em ấy cái khăn mặt, kết quả lúc quay người lại phát hiện tên nhóc này thực sự quá bẩn, thế là bảo thẳng em cởi bộ quần áo rách rưới trên người ra, tính nhét cu cậu vào phòng tắm rửa ráy. 
Thật ra trải qua mấy ngày, tôi cũng đã quen với việc em không lên tiếng, vốn còn cho là lần này em cũng chẳng đáp lời, ai ngờ lại bất chợt mở miệng. 
Em bảo: "Tôi trú mưa dưới mái hiên nhà anh." 
Câu nói này khiến tôi thấy có đôi chút khó chịu. 
Tôi thì có tài cán, bản lĩnh gì cơ chứ, sao có thể cho người ta một mái hiên trú mưa? 
Tôi giục em: "Cởi nhanh lên, nước bẩn chảy đầy đất rồi." 
Em cẩn thận xem xét bên dưới một chút, sau đó kiễng chân lên. 
Có lẽ em sợ bản thân thật sự làm bẩn mặt đất. 
"Cởi bộ đồ này ra, ném vào cái thùng các tông đằng kia, tôi tìm cho nhóc bộ đồ khác." 
Thằng bé bày ra dáng vẻ không dám tin mà nhìn tôi. 
"Nhanh lên." Tôi tiếp tục hối em ấy: "Còn rề rà nữa, tôi ném nhóc ra ngoài đấy." 
Có lẽ em sợ bị tôi ném ra ngoài thật, tay chân run rẩy nhanh chóng cởi bộ quần áo bẩn thỉu trên người ra, sau đó ngoan ngoãn mang ra chỗ thùng các tông cạnh cửa để. 
Gầy thật đấy, chẳng khác nào cái sào tre. 
Toàn thân em 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan-thien/2574304/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.