Con người ấy mà một khi cảm thấy buồn chán quá, rất dễ làm ra một ít chuyện bình thường chẳng bao giờ làm. 
Giống như bây giờ, tôi nhìn đứa bé lang thang ngoài cửa nói: "Đói không? Mời nhóc ăn cơm." 
Hai, ba tiếng trước tôi vừa tự nhủ sẽ không cho em bữa thứ hai, ấy thế mà bây giờ lại tự vả miệng mình mời cơm em. 
Tâm tư con người xoay chuyển ngàn lần còn phức tạp hơn tình tiết trong tiểu thuyết trinh thám nữa. 
Em ấy không trả lời tôi, như người câm vậy. 
Nếu như sáng nay không nghe được câu "cảm ơn" từ người này, có lẽ tôi đã cho rằng em không nói được thật. 
Vì không biết nói, cho nên mới bị người nhà vứt bỏ, một mình lẻ loi lang thang khắp các ngõ ngách trong thành phố này, ngẫm lại như vậy, cũng rất giống một câu chuyện xưa đó chứ. 
Thế nhưng tôi biết, tất cả những điều đó cũng chỉ là câu chuyện do tôi nghĩ ra mà thôi, bản thân em có cuộc đời của riêng mình. 
Tôi bê một cái bàn nhỏ ra ngoài, sau đó đặt cơm nước lên ấy. 
Rồi hỏi em: "Biết dùng đũa không?" 
Sáng sớm em đã dùng bàn tay bẩn thỉu cẩm thẳng vào bánh quẩy ăn, nhưng giờ tôi sẽ không để cu cậu dùng bàn tay ấy chạm vào những món ăn do tôi làm ra. Tiên Hiệp Hay 
Em ấy nhìn đôi đũa trong tay tôi, lắc đầu. 
"Không cần biết nhóc có thể hay không, cứ rửa tay sạch sẽ trước đã." Tôi không để em vào nhà, tuy rằng cảm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-xuan-thien/2574301/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.