Hắn ở kinh thành.
Đối diện gương đồng, nhìn dung nhan tươi nắng bên trong gương, Viên Viên nhẹ mỉm cười.
Nàng, muốn đi kinh thành.
Mười ngày sau, bên sông Tần Hoài xảy ra một chuyện lớn.
Một trong bát diễm của Tần Hoài Trần Viên Viên lọt vào pháp nhãn của Điền đại nhân, được tuyển vào trong cung làm nương nương! Tin tức này, giống như nước sông Tần Hoài vậy, phát tán ra liên miên không dứt.
Một đường chậm rãi, phong cảnh vô hạn, Viên Viên ôm ấp tỳ bà, mặc y phục trang trọng ngồi trong kiệu, đi về hướng kinh sư.
Chỉ là, cỗ kiệu kia lại không có vào cung, mà là nâng đến Điền phủ.
Một đêm kia, bên trong Điền phủ, trên chiếc giường lớn vân cẩm, Viên Viên khóc hô cầu xin, tiếng la chấn thiên, nhưng chung quy Điền Uyển cũng không có buông tha nàng, rất đau rất đau, đau tận xương cốt, đứt đoạn ruột gan… Khoé môi bị cắn nát chảy ra dòng máu đỏ thẫm, chung quy, khoé môi kia hơi hơi cong lên, hoá thành một nụ cười nhợt nhạt, khuynh quốc khuynh thành, thê diễm vô song.
Đây là một trò đùa như thế nào.
Có lẽ là trời cao thương xót, một ngày kia, Viên Viên nghe được phó dịch trong phủ nghị luận, nói quân đội Lý Tự Thành đã đến gần kinh sư, hoàng thượng vội vàng triệu Ngô Tam Quế trấn thủ Sơn Hải Quan, Điền Uyển muốn thiết yến tiễn biệt Ngô Tam Quế.
Hắn, muốn tới?
Lòng tràn đầy vui mừng, Viên Viên tinh tế trang điểm, thản nhiên bôi son, tại bên trong ánh mắt kinh ngạc của Điền Uyển, nàng ôm tỳ bà vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-vien-khuc/95461/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.