Chú 
. 
Chú Trịnh vây xem khoảng nửa tiếng mới lưu luyến không rời trở về khách sạn, không phải hắn không muốn đến gần studio xem, mà là không muốn gây phiền phức cho Viên Thụy. 
Hôm qua lúc hắn tới gọi điện thoại cho Triệu Chính Nghĩa, là Triệu Chính Nghĩa đưa hắn vào, lúc ấy hắn đã cảm giác được nhân viên đoàn phim đoán ra chuyện gì rồi, hôm nay nếu như lại vào nữa, không khỏi quá mức lộ liễu. 
Tuy mọi người đối với tính hướng của ngôi sao ngày càng thoải mái, còn có rất nhiều ngôi sao chiều ý fan bắn fan service, theo nhu cầu lập nên CP, nhưng nếu thật sự bị phát hiện là đồng chí, chỉ sợ rất khó xuất hiện lại trên truyền thông, dù sao phía chính phủ rất kiêng kỵ chuyện này. 
Trịnh Thu Dương biết Viên Thụy rất thích công việc nghệ sĩ, không phải vì những phù hoa danh lợi kia, mà vì thích những chuyện đầy thú vị. 
Rời khỏi studio, hắn trở về khách sạn, đi siêu thị bên cạnh khách sạn mua cho Viên Thụy ít đồ ăn vặt, xách theo một bao lớn lên lầu. 
Đoàn phim đã bao nguyên một tầng, phải có thẻ phòng thang máy mới dừng ở tầng đó, ban ngày mọi người đều đi làm việc, tầng trống rỗng không còn ai, hắn cũng không phải cố ý lén lút ra vào phòng Viên Thụy. 
Buồn chán ngồi xem trận bóng đá, thỉnh thoảng lại liếc nhìn giờ, mong chờ Viên Thụy trở về. 
Lúc chuông cửa vang lên, hắn cơ hồ nhảy dựng từ trên ghế sô pha xuống, hưng phấn đi mở cửa. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-tien-sinh-luon-khong-vui/1983427/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.