Trịnh Thu Dương nhất định cho rằng lúc Viên Thụy ở nhà một mình đã làm chuyện gì đó xấu hổ, cố ý ra vẻ để dụ cậu nói ra, trong lòng còn có chút mong đợi nho nhỏ. 
Thật ra Viên Thụy cũng biết Trịnh Thu Dương đang lừa cậu, nhưng cậu thật sự chịu không nổi a, trái lo phải nghĩ thôi thì quyết định nói thật. 
“Không phải nhờ quan hệ của công ty tụi em.” Giọng cậu đặc biệt nhỏ, nói, “Là do dì Dương giúp.” 
Trịnh Thu Dương đang uống nước, không nghe cậu nói gì, hỏi: “Em nói gì?” 
Viên Thụy lại lầm tưởng anh đang chất vấn, bị dọa sợ đến mức giọng hạ xuống như muỗi kêu, thức thời sửa lại cách nói: “Là Dương tổng giúp em.” 
Trịnh Thu Dương ngừng lại một lúc mới phản ứng được cậu đang nói cái gì, sắc mặt trở nên có chút khó coi. 
Viên Thụy nghĩ thầm, chết rồi! Giận thật rồi! 
Trịnh Thu Dương hít một hơi thật sâu, nói: “Em. . .” 
Không chờ anh nói hết, Viên Thụy đột ngột bật dậy, “phịch” một tiếng quỳ gối xuống mặt thảm trước sô pha, giống như nghĩa sĩ thấy chết không sờn, nói: “Thật sự xin lỗi, anh đừng giận!” 
Trịnh Thu Dương: “. . .” 
Hắn bị Viên Thụy quỳ bất ngờ làm cho phát mộng, nhất thời không biết phản ứng thế nào. 
Viên Thụy nghĩ thầm, sao không để ý tới mình a? Nhất định là chưa cảm nhận được thành ý của mình. 
Cậu thật dè dặt nhìn Trịnh Thu Dương, hạ thấp âm lượng, giải thích thành khẩn, nói: “Thật ra em chỉ gọi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-tien-sinh-luon-khong-vui/1983400/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.