Một ngày trôi qua thật nặng nề, thật may là dù sao cho tới khi tan học, tôi không đi tìm Mông Thái Tử nhưng hắn cũng không gây phiền phức gì cho tôi.
Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Hàn Tiểu Đới bị thầy hiệu trưởng kéo đi dùng cơm cùng thầy, tôi đành đeo ba lô lên vai, chậm chạp đi ra còng trường.
Oa, cổng trường đông người quá, lại có chuyện gì nhỉ?
Vốn thích mấy chỗ đông người, tôi lập tức hưng phấn quét mắt tới một lượt, lấy sợi ren màu hồng phấn ra buộc tóc rồi len vào trong đám người.
He he, mấy kiểu kịch TV bên đường thế này là sở thích của tôi, lần này không biết là tỏ tình hay đánh nhau, nếu là tỏ tình thì hay thật, những "vở kịch" lãng mạn như thế mới có thể giải tỏa được tâm trạng ấm ức của tôi hiện nay.
Á!
Sao lại là Mông Thái Tử?
Hự... cái đứa bé đứng trước mặt hắn, đang trợn trừng mắt nhìn hắn không phải là tiểu quỷ Y Đằng thì là ai? Hu hu, ai nói với tôi có chuyện gì đang xảy ra không, hai người này sao lại đụng độ với nhau ở đây?
Mông Thái Tử ỷ vào chiều cao 1m80 của hắn, ngạo mạn nhìn Y Đằng rồi quát:
-Ranh con, chỗ này không phải nhà trẻ, mày biết không?
-Xe của anh cản tầm nhìn của tôi.
Giọng điệu của tiểu quỷ Y Đằng rất lạnh lùng, nhưng vì là tiếng trẻ con nên chẳng có tí khí thế nào cả.
-Tiểu quỷ, đây là địa bàn của tao. - Mông Thái Tử ra vẻ hống hách, dang rộng đôi tay, cúi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thuoc-ma-thuat-cua-tinh-yeu/64779/chuong-2-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.