Hử? Hắn sao thế nhỉ? Trông có vẻ đáng thương quá!
-Anh... anh sao thế?
Tôi bước lên trước một bước, thận trọng hỏi.
Nhưng hắn chỉ ngẩng đầu lên nhìn tôi một cái, sau đó run rẩy đứng lên, nắm vào tay nắm cửa phòng tắm, mở cửa ra, chạy ra ngoài.
Lúc này tôi mới phản ứng lại.
Trời ơi! Sao tôi lại đồng cảm với hắn?
-Hu hu... anh là đồ dê xồm đáng chết... hu hu... tôi liều mạng với anh!
Làn khói đen bốc lên sau lưng, tôi vội vàng mặc quần áo vào rồi lao ra ngoài như một cơn gió.
Ơ? Người đâu?
Hắn là siêu nhân, người nhện hay là người sắt? Sao thoáng cái đã mất tăm mất tích rồi?
-Hừ! Cũng may anh biết điều, chạy nhanh, nếu không chắc chắn tôi sẽ cho anh một bài học... Hu hu, bên ngoài tối quá, đáng sợ quá, mau quay về thôi!
"Meo... meo!".
Một con mèo hoang ngồi trên bờ tường con phố đối diện, đôi mắt xanh nhấp nháy như một con đom đóm.
-Mẹ ơi! - Tôi hộc tốc chạy vào nhà.
"Gâu gâu!"...
Vừa chạy về đến cửa, Cục Xương đã nhào vào người tôi, làm tôi ngã ra sau.
-Hi hi, Cục Xương, vẫn là em tốt nhất. - Tôi cười hỉ hả vuôt bộ lông trắng của Cục Xương. - Ơ? Tiểu Quỷ đâu? Thằng tiểu quỷ này, bảo nó lấy giúp bộ quần áo mà nó lại dẫn sói về nhà. Hừ, tức quá đi mất! Cục Xương, chúng ta đi tìm nó tính sổ!
- Tiểu Quỷ, em ở đâu? Mau ra đây!
Lạ thật, thằng tiểu quỷ này biến đi đâu mất nhỉ? Á! - "Dê xồm nhà vệ sinh" tới thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vien-thuoc-ma-thuat-cua-tinh-yeu/64774/chuong-1-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.